Cũng không có gì khác, hai người này căn bản đều rất giống nhau.
Nếu nói thật sự phải xa nhau vĩnh viễn không được gặp lại nhau, Thích Ngọc Tú hoàn toàn tin tưởng hai người này nhất định sẽ từ bỏ hết tất cả những thứ đang có để đổi lấy đối phương, nhưng hiện tại không tới mức phải lựa chọn “Muốn có tình yêu thì phải từ bỏ sự nghiệp” hoặc “Muốn có sự nghiệp thì không có tình yêu” Cho nên chuyện này rất khó nói trước. Thích Ngọc Tú nhìn bọn họ, nói: “Các con tính như thế nào?”
Thích Ngọc Tú đã nghĩ hơi nhiều rồi, thật ra Bảo Sơn sớm đã có chuẩn bị từ trước, anh nói: “Bọn con có thể ở riêng hai nơi được ạ”
Anh nhìn về phía Bảo Châu, vẻ mặt Bảo Châu vẫn bình thường, Bảo Sơn tiếp tục nói: “Giai đoạn đầu có thể là con sẽ tương đối bận rộn, hai tháng con mới trở về một lần. Nhưng chỉ cần mọi thứ đi vào quỹ đạo, con có thể mỗi tháng về một lần. Đợi đến khi hoàn toàn ổn định, con sẽ dọn về đây, con cảm thấy nếu một tháng về nhà một lần thì vẫn có thể chấp nhận được” Thích Ngọc Tú cười: “Như thế mà con bảo là còn có thể chấp nhận được sao?”
Bảo Sơn gật đầu: “Mẹ hãy thử nghĩ xem, có rất nhiều quân nhân tham gia quân ngũ, một năm mới có thể về nhà thăm người thân một lần, có người cả đời còn không thể trở về đó ạ”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây