Thích Ngọc Tú nhẹ giọng cười, nói: “Mẹ và cha cùng nhau đem người ta đến đồn công an, sau đó thì quen biết nhau. Sau này đồn công an khen thưởng một đồng tiền, mẹ và cha chia nhau mỗi người được 5 mao, nhưng cả hai đều không muốn lấy số tiền đó đem về nhà vì thế đã cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cơm, sau đó mẹ và cha lại thấy có chút để ý đến nhau...” Bảo Châu: “Ái chà chà”
Bảo Nhạc: “Tình cảm của cha và mẹ tới cũng nhanh quá đi, quả thật đến nhanh như một cơn gió lốc”
Thích Ngọc Tú trừng mắt liếc con trai một cái, nói: “Tình cảm thì làm gì có đạo lý nhanh hay chậm? Con thì biết cái gì! Dù sao mẹ cũng cảm thấy trên đời này không có ai tốt hơn cha các con.
Cha các con là người chính nghĩa lại còn biết thương vợ con, chính con đó, sau này phải học theo, tương lai được một nửa như cha con đã là tốt lắm rồi”
Bảo Nhạc dựa vào vai mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ có thể ghét bỏ con như vậy chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây