Bảo Sơn lắc đầu, nói: “Anh đã từ bỏ rồi.
Bảo Châu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh, Bảo Sơn thành thật nói: “Thời gian của anh thật sự không đủ, anh phải làm quá nhiều việc, không có nhiều thời giờ để trì hoãn những công việc đó, có lẽ không thể tiếp tục đi học là một điều đáng tiếc. Nhưng suy nghĩ thêm một chút thì con người luôn phải lập tức đưa ra lựa chọn tốt nhất, anh không có cách nào khác, nếu anh tiếp tục học nghiên cứu sinh, căn bản sẽ không có nhiều sức lực và tinh thần để làm chuyện khác, cũng không thể trở về nhà vào năm nay.
Bảo Châu chần chờ một chút, nói: “Vậy chú và cô của anh, có phải họ đối xử với anh không tốt không? Thế lần này mọi người đều xử lý rõ ràng mọi chuyện sao?”
Nếu đổi lại là một người bình thường nào khác, Bảo Châu tuyệt đối sẽ không hỏi thẳng, nhưng Bảo Sơn không phải người khác nên cô vẫn thẳng thắn nói: “Mọi người cũng không giúp được gì cho anh, nhưng em có thể lắng nghe anh nói hết tất cả mọi chuyện Bảo Sơn mỉm cười, ôn hòa nói: “Thật ra cũng không có gì, đều xử lý tốt cả rồi.” Nói xong, anh thu lại nụ cười, giương đôi mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lẽo: “Hôm nay thể anh chưa làm được nhiều việc, nhưng hôm nay không làm được, không có nghĩa là ngày mai cũng không làm được, ngày kia càng không làm được. Sự việc lần này anh sẽ không tính toán với họ.
“ Tuy anh và ông nội ở chung với nhau một thời gian không dài, nhưng từ khi anh được tìm về, anh cũng hiểu được ông nội là thật tình đối đãi với anh, cũng dốc hết sức để bảo vệ và chăm sóc cho anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây