“Em biết không? Có đôi khi chị ước rằng bác hai là mẹ của chị. Tuy bác hai khắc nghiệt lại hay tính toán, nhưng bác ấy đối xử với con cái mình rất tốt, tuy bác ấy cũng thiên vị Điền Cẩu Tử nhưng cũng không khắt khe với Nữu Tử, Phúc Tử và Anh Tử. Bác ấy thường vì bọn họ mà tranh quyền lợi, lúc chị Nữu Tử kết hôn cũng không chỉ dựa vào tiền bạc, ngược lại còn tìm cho chị ấy một người thành thật chung thuỷ. Mặc dù điều kiện không khá giả thì bác ấy cũng không ghét bỏ. Chỉ có mẹ chị là ra sức giày xéo bọn chị mà thôi. Trước kia lúc chưa có em trai, bà ấy có thứ gì tốt đều phải đưa về nhà mẹ đẻ để cho anh họ của chị ăn, bây giờ có con trai rồi thì cái gì cũng là con trai, cái gì cũng giành cho con trai! Thật ghê tởm, chờ......” Cô ấy còn vài lời chưa nói, tạm dừng một chút, rồi lại bổ sung: “Em thấy đó, chị còn phải lo cho ‘quỷ hút máu!”
Chiêu Đệ thật lòng bày tỏ như thế khiến Lý Kiến Kỳ và Bảo Châu kinh ngạc há hốc mồm. Bảo Châu vỗ vỗ vào tay Chiêu Đệ, còn trong lòng Lý Kiến Kỳ càng thêm kiên định, phải đối xử với em gái tốt một chút, cũng phải góp ý với cha mẹ một chút, chứ không thể để họ quá bất công. Nhà bọn họ chỉ có một mình Điềm Nữu là con gái, nhưng trong lòng phụ huynh nông thôn, con trai mới là người đứng đầu trong gia đình, mới là quan trọng nhất, không có ai là ngoại lệ. Nhà cậu cũng như vậy.
Nhưng bây giờ cậu càng cảm thấy không nên như thế.
Điền Chiêu Đệ còn không phải là ví dụ rõ ràng sao?
Tuy tình hình hai nhà không giống nhau nhưng Lý Kiến Kỳ cảm thấy nếu đã nhận ra thì phải lập tức thực hiện, không nên để đến sau này rồi hối hận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây