Bảo Sơn kiên định: “Không, mẹ, mẹ nhất định phải nhận, con biết mọi người tự mình nỗ lực cũng có thể kiếm được những thứ này, những thứ này căn bản không là gì cả, nhưng mẹ có kiếm được hay không và có muốn hay không là hai việc khác nhau.
Sắc mặt Thích Ngọc Tú vẫn chưa tốt trở lại.
Bảo Sơn: “Ở đây tổng cộng là có hai căn nhà, một căn là nhà cấp bốn để cho mọi người ở; căn còn lại là ở công xã chúng ta, không phải trong huyện mà là công xã. Nhà cấp bốn ở Bắc Kinh, mỗi lần mọi người tới ở đó cũng tiện hơn rất nhiều, con đã đi xem qua rồi, bên đó đã thu dọn xong xuôi, mọi người cứ trực tiếp dọn vào ở là được, căn nhà bốn trăm mét vuông nhưng vì có sân nên cũng không rộng lắm. Còn căn nhà ở công xã một phần cũng là vì muốn tiện cho chúng ta, chúng ta không thể cứ ở giữa sườn núi mãi. Như vậy quá là bất tiện. Cho dù sau này Bảo Nhạc thi đậu đại học rồi rời đi, chúng ta không thường xuyên ở công xã nữa thì cũng cần có chỗ đặt chân, con cảm thấy như vậy rất tốt. Mẹ, con biết mẹ nuôi dưỡng con không phải vì kiếm tiền, mẹ thật lòng yêu thương con, nhưng nếu mẹ không nhận, trong lòng ông nội sẽ rất khó chịu, ông ấy cảm thấy rất có lỗi với mẹ, cũng thật lòng xin lỗi cả nhà chúng ta. Tuổi của ông ấy đã lớn nên muốn làm gì đó để an ủi lòng mình mà thôi. Hơn nữa, con cũng cảm thấy làm như vậy càng tốt, con không muốn mẹ bị người khác dị nghị, nói mẹ phí công nuôi dưỡng con. Bọn họ nói con như thế nào, con đều không thèm để ý, từ khi còn nhỏ thì con đã quen rồi. Nhưng con không muốn mẹ không làm mà còn bị người khác cười nhạo. Rồi đi nói mẹ gà bay trứng vỡ)”
[Chú thích: ( ) Gà bay trứng vỡ: Con gà bay đi và quả trứng bị vỡ, đó là một ẩn dụ cho việc không còn lại gì.] Thích Ngọc Tú:
Cô ấy nói: “Mẹ cũng không để bụng người khác nói gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây