Bảo Sơn: “Vậy được rồi, còn có chuyện lần trước em nói anh làm thủ tục, anh thấy tạm thời chưa cần thiết lắm”
Lúc này và thời chị Khương Việt không giống nhau, bọn họ mở lớp học bổ túc, đối với rất nhiều người thì đó được xem là buôn bán. Hơn nữa, hiện tại cũng không có người làm giấy phép, tiệm cơm nhỏ và cửa hàng may vá cũng đều không có cho nên bọn họ tạm thời không cần làm trước, tránh chuyện súng bắn chim đầu đàn. Cứ đợi đến khi có công văn yêu cầu cụ thể rồi bọn họ làm cũng không muộn.
Bây giờ cho dù là cửa hàng gì cũng đều không có giấy phép buôn bán, người xử lý giấy phép buôn bán cũng không có một ai.
Nhưng Bảo Châu lại không nghĩ như vậy, cô nói: “Tuy nói hiện tại không có chuyện này, nhưng chắc chắn là thủ tục đầy đủ hết thì sẽ càng tốt.”
Bảo Sơn bật cười xoa đầu cô: “Cô bé ngốc này, hiện tại không có công văn yêu cầu cụ thể, em đi làm, người ta cũng không biết làm cho em như thế nào. Chính vì thế, chúng ta cứ chờ có công văn yêu cầu đưa xuống rồi đi làm. Ý của anh là chúng ta cứ chờ một chút nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây