Tuy nhiên, anh vẫn không để tâm, anh nói: “Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ, bọn họ đều là lén lút làm mua bán nhỏ. Làm một mình thì có thể. Nhưng chúng ta thì khác, nếu chúng ta muốn làm ăn lớn một chút, đương nhiên phải đợi khi chính sách ổn định, bằng không không phải tự tìm rắc rối cho mình sao? Hơn nữa, nhà mình cũng cũng đâu vội bắt chúng ta kiếm tiền, em nói xem có đúng không?”
Bảo Châu chép miệng, gật đầu ừ một tiếng.
Nhìn bộ dạng này, Bảo Sơn nhịn không được mà bật cười, nói: “Hơn nữa Bảo Châu của chúng ta có khả năng như vậy, cứ để cho bọn họ chạy trước hai trăm mét, Bảo Châu của anh vẫn có thể đuổi kịp bọn họ”
Bảo Châu hờn dỗi nói: “Sao em cứ cảm thấy anh đang cà khịa em thế nhỉ.
Bảo Sơn mỉm cười: “Lại bị em nhìn ra rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây