Cho nên Thích Ngọc Linh cảm thấy Bảo Nhạc như thế cũng không có gì là kỳ quái.
“Chị cũng là lần đầu tiên mua đồ ăn trên xe lửa, cảm giác cũng thật là mới mẻ đấy chứ”
Lúc có người gõ cửa phòng, cô ấy cũng không hề biết là người đó đến bán cơm trưa. Thích Ngọc Linh nói: “Chúng ta lúc quay về nên mua nhiều một chút, xuống xe về nhà còn cho cha mẹ nếm thử” Đường Kiến Nghiệp cười gật đầu, vợ hắn là người tốt bụng nhất.
Cả nhà Thích Ngọc Linh ngồi trên xe lửa sáu bảy tiếng đồng hồ, theo căn bản là cũng không ít, nhưng so với Thích Ngọc Tú bọn họ thì mau hơn nhiều, chờ bọn họ xuống xe, mọi người đều nằm nghỉ ở vị trí của mình.
Bảo Châu nằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang dần xuống núi, nói: “Chúng ta còn phải đi vài ngày nữa mới tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây