Thích Ngọc Tú: “Mẹ chồng tôi? Từ đâu mà tôi có mẹ chồng? Sau khi chồng tôi mất, tiền lễ hỏi không phải đều trả về cho bà Điền rồi sao? Bà ta đồng ý thì bà kêu bà ta gả đi! Trong thôn đâu có ai là không biết, cả nhà bà ta đã ở trong thôn viết thư đoạn tuyệt quan hệ như thế nào, rồi sao muốn tôi đưa đến báo xã đăng một lần tuyên cáo thiên hạ à? Bà biết rõ bà ta không làm chủ được còn chạy tới chỗ của tôi lấy bà ta ra nói chuyện? Bà đang nghĩ cái gì vậy? Tôi nói cho bà biết, Thích Ngọc Tú này chưa bao giờ gây chuyện nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức! Nếu bà còn ở đây cố ý làm tôi không thoải mái, bà có tin không, tôi ngược lại sẽ làm cho bà biết thế nào là không thoải mái giống tôi!”
Chuyện khác Thích Ngọc Tú đều có thể nhịn, nhưng chuyện liên quan đến con cái của cô ấy thì nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ đến được. Chuyện này tất nhiên là không có khả năng.
Cô ấy nói: “Đi, bây giờ bà với tôi đến nhà lão Vương! Đến nhà lão Vương trước, rồi đến chỗ bà Điền, hỏi thử xem bà ta làm gì có quyền mà đòi ra mặt.
Rồi quay đầu lại nói: “Bảo Nhạc, con chạy xe xuống núi gọi điện thoại cho ông ngoại, nói bọn họ đến đây một chuyến. Cứ nói chúng ta bị người khác đến tận cửa bắt nạt! Ngay lúc con gái tôi thi đại học mà làm chuyện này, tôi thấy là các người muốn chết rồi!” Thích Ngọc Tú dữ như cọp cái.
Tam cô trợn mắt há hốc mồm, 20 năm trước, Thích Ngọc Tú vẫn chỉ là một người ít nói, sao bây giờ lại....... Tuy nhiên, nghĩ đến người nhà họ Thích, bà lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không không không, chuyện này không liên quan tới tôi, bọn họ tìm tới, tôi mới tới hỏi một chút, nếu các người không vui, tôi sẽ từ chối giúp cô. Không cần náo động, thật sự không cần náo động” Mấy năm nay, người nhà họ Thích ít khi đến thôn, bà chỉ biết ba bốn người mà thôi, nhưng dường như mỗi lần tới đều làm người ta chấn thương sọ não. Người nhà này đánh mà không hề kiêng nể bất kỳ ai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây