Chiêu Đệ không thường xuyên trở về, nhưng lại thường xuyên nhờ Bảo Châu mang đồ về, cho nên giữa bọn họ cũng có sự hiểu biết.
Vọng Đệ vội chạy tới, gọi cách khách sáo: “Chị họ Bảo Châu.
Bảo Châu lén lút như kẻ trộm đưa cái túi giấy cho cô ấy, nói: “Chiêu Đệ cho các em, ăn xong rồi hẵng về nhà.
Vọng Đệ vội gật đầu, nói: “Em biết rồi, cảm ơn chị”
Bảo Châu nhìn mấy bé gái nuốt nước miếng, nói: “Mau chạy nhanh đi Vọng Đệ gật đầu, vội ôm bánh hạch đào rồi kéo theo hai đứa em gái tìm một nơi cản gió, bọn họ đều không phải trẻ con, nhưng vẫn thèm mà không ngừng nuốt nước miếng. Muội Tuyệt nhỏ nhất nên vô cùng chờ mong: “Chị ba mau mau mau lên nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây