Giọng Bảo Sơn vừa lãnh đạm vừa lý trí: “Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Thật sự có mấy người xây được nhà? Như vậy xem ra, mọi người đều vô dụng rồi. Cho nên cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, anh Kiến Kỳ không bắt cậu ở rể, thì cậu không phải ở rể, cậu còn rối rắm cái gì chứ? Nếu còn rối rắm, cậu tự hỏi bản thân một câu, dựa vào cậu thì có khả năng kết hôn không? Cậu có muốn kết hôn với Điềm Nữu không?”
Trần Nham lập tức lớn tiếng: “Đương nhiên là tớ muốn, tớ muốn cùng Điềm Nữu kết hôn!”
Lúc này, Điềm Nữu lén lút tới tìm Bảo Châu, đỏ mặt chạy đi.
Trần Nham càng ngượng ngùng hơn còn trừng mắt với Bảo Sơn, nói: “Cậu, cậu, không thể nào cậu không nhìn thấy cô ấy”
Nhóc thì đứng xoay lưng nhưng Bảo Sơn thì đứng đối diện. Người này quá xấu tính rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây