Từ khi Bảo Châu phát hiện sơn động để xuyên qua bên kia có thể không đi được nữa, tâm tư bọn họ tâm đã đặt hết vào chuyện này, hoàn toàn quên mất chuyện đá rơi. Thậm chí cũng không biết sợ hãi.
Giống như người ta vẫn hay nói “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi”, mặc dù bọn họ không phải hoàn toàn như vậy, nhưng cũng có rất nhiều điểm tương đồng. Bởi vì bọn họ mất đi bàn tay vàng cho nên đã xem nhẹ sự nguy hiểm của chuyện đá rơi.
“Mẹ ơi lại mở họp sao?”
Bảo Châu ngồi dậy, dụi mắt, Thích Ngọc Tú ừ một tiếng, nói: “Nhưng không sao! Nói là họ đi hỏi về chuyện đá rơi”
Bảo Châu: “Vậy chúng ta nghe quảng cáo một chút không ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây