Bảo Châu nghiêng đầu nói: “Em vẫn rất tin tưởng bản thân, anh không cần dùng chiêu khích tướng với em”
Bảo Sơn bật cười, xoa đầu cô, nói: “Còn không phải do anh sợ em khó chịu sao?”
Bảo Châu vuốt mặt mình, điềm tĩnh lại một chút, cười nhẹ và nói: “Thật sự em có chút khẩn trương, cũng thật sự rất kinh ngạc, nhưng mà cũng không tính là ngoài ý muốn. Khi còn nhỏ em cũng đã nghĩ tới, có một ngày cái sơn động này sẽ biến mất.
Bảo Sơn nhướng mày.
Bảo Châu: “Thật sự lúc chị Khương Việt nói, em cũng đã suy xét đến chuyện này. Tuy rằng lúc gặp phải cũng thật sự khiếp sợ, nhưng mà em cũng đã có chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây