Nhóm người Bảo Sơn kiểm tra khắp nơi, ba mẹ con Bảo Châu và cả nhà Đại Sơn ngồi cùng nhau, vợ Đại Sơn lo lắng cho con trai cả, Lý Kiến Kỳ đi làm ở xưởng máy móc ở công xã, tuy nói ở nhà máy sẽ không sao, nhưng người làm mẹ vẫn rất lo lắng, dù sao thì chuyện này cũng rất khó nói. Cô ấy lo lắng khẩn trương, Thích Ngọc Tú an ủi, nói: “Nhất định là không sao đâu, em xem người trong thôn chúng ta chạy loạn như vậy mà cũng đều không sao, nhà máy bọn họ ngay ngắn trật tự, không phải sẽ càng không có vấn đề gì sao?”
Thật ra câu này không hề có lý, nhưng lại trấn an được vợ Đại Sơn.
Cô ấy nói: “Đúng, đúng, đúng, nhất định sẽ không có vấn đề gì?
Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em vẫn không yên tâm về đứa nhỏ này. Thích Ngọc Tú hiểu được vợ Đại Sơn đang lo lắng điều gì, cô cười nói: “Thằng bé chỗ nào cũng đều tốt, sao còn phải lo lắng làm gì?
Vợ Đại Sơn thở dài một hơi, mấy người bọn họ đang nói chuyện thì đại đội trưởng đã dẫn người quay trở lại, ông nói: “Nhà ở của các hộ gia đình cũng không có vấn đề gì, nhưng mà chuồng bò thì đã bị sập” “Cái gì!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây