Bảo Châu không có phản ứng gì, Thích Ngọc Tú nghe xong cũng gật đầu, cô cảm thấy nói như vậy cũng có lý, bình thường cơ thể Bảo Châu luôn khỏe mạnh, tại sao hôm qua lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cô nói: “Bảo Nhạc nói cũng có lý”
Bảo Châu mở to mắt, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện này nữa, mẹ, đồ đạc ở nhà chúng ta có nặng lắm không?”
Đại đội trưởng kiểm tra từng chỗ, nhà họ sẽ không sao chứ?
Thích Ngọc Tú do dự một hồi rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu, chắc sẽ không đến mức vào nhà, chỉ cần nhà cửa không bị đổ sập thì ông ấy cũng không thấy gì đâu?
Bảo Châu yên tâm, còn Bảo Sơn lại đứng lên, sau đó đi đến đỡ người trong nhà: “Đừng ngồi trên mặt đất như vậy, mặt đất vừa cứng vừa lạnh”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây