Bảo Sơn một tay bế Bảo Châu lên. Mấy người họ nhanh chóng chạy xuống núi, chỉ là họ không chạy vào trong thôn có nhiều người, nhanh chóng tìm một chỗ núp vào.
Mấy mẹ con Thích Ngọc Tú chạy nhanh quá, thở hồng hộc, cô quay đầu nhìn lại, cảm thấy cảnh tượng như vậy, suốt đời khó mà quên được...... Trời ơi, lại một cục đá nữa rơi xuống.
Cô sợ hãi ôm chặt mấy đứa con vào lòng, kiên cường nói: “Đừng sợ, có mẹ ở đây, các con đừng sợ!” “Không sao đâu mà, sẽ không sao đâu.” Bảo Châu không ngừng nhắc đi nhắc lại, thật kỳ lạ, vừa rồi tâm lý cô vô cùng hoảng loạn, nhưng tình hình bây giờ đáng sợ như vậy, mà cô lại rất bình tĩnh. Cô ôm chặt cánh tay anh trai, nói: “Chúng ta sẽ không sao đâu, mọi người đều sẽ không sao đâu”
“Đúng vậy, tất cả chúng ta sẽ không sao đâu.
Mọi người đều không dám ở trong nhà, tất cả mọi người đều giống gia đình Bảo Châu, người một nhà tập trung ở bên nhau, cảnh tượng này thật kỳ lạ. Cũng không biết đã qua bao lâu, có vẻ như thời gian trôi qua rất nhanh, mà cũng có vẻ như thời gian trôi qua rất chậm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây