Tiểu Bảo Sơn kiên định nói: “Mọi người cứ yên tâm, con là một nam tử hán, con sẽ không đi nói lung tung?” Tiểu Bảo Châu cũng bảo đảm: “Con cũng là một đứa trẻ trưởng thành, con đã bảy tuổi rồi, sang năm là được tám tuổi!”
Thích Ngọc Tú và Khương Việt đều bật cười, hai người gom túi để vào một góc, Thích Ngọc Tú xách theo một cái túi trong số đó, nói: “Đi thôi, cái này thì đem về nhà.
Bọn họ cùng nhau ra khỏi sơn động trở về nhà, Thích Ngọc Tú cố gắng chọn đường ngắn nhất đi về nhà để khỏi sợ bị người khác nhìn thấy.
Khương Việt cũng phấn khởi đi theo, nhưng điều khiến cô ấy càng kinh ngạc hơn chính là không biết cô ấy đã đến đây từ khi nào?
Thật ra trên đường tới đây, Khương Việt đều rất khẩn trương nhưng vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh, thật sự không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí cũng không có cảm giác xuyên qua cái gì cả, cứ như vậy là đi tới nhưng thật sự đã tới rồi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây