Ấy thế mà chỉ mới ăn hai ngày đã bị Lý Kiến Kỳ bắt gặp. Nhóc tới đưa cơm thấy Thích Ngọc Tú ăn bánh bột ngô, vội vàng chạy lại phía Thích Ngọc Tú, vui vẻ nói: “Thím Tú, nếu thím tin tưởng nhà của con, không bằng mấy ngày nay giữa trưa có thể qua nhà của nhau cùng dùng bữa đi, con mấy đều được nghỉ cho việc thu hoạch vụ thu nên có thể ở nhà nấu cơm.
Đám nhóc bằng tuổi Lý Kiến Kỳ đều là học sinh trung học, thường có kỳ nghỉ nhân vụ thu hoạch cho nên mấy ngày nay nhóc đều ở nhà làm việc vặt, nấu cơm. Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không cần đâu, thím tạm thời ăn thế này mấy ngày cũng được.”
Lý Kiến Kỳ không nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Thím Tú, năm trước đại đội khác lợi dụng mấy đứa nhỏ đến trộm đồ vật, làm cho công xã chúng ta mấy năm nay cũng không ai dám nhờ bọn trẻ đếnphụ giúp, Bảo Sơn Bảo Châu bọn nhóc chắc hẳn cũng sẽ không được nghỉ vụ thu hoạch. Bọn nhỏ về nhà đều đã đến giờ ăn trưa, nấu cơm lại mất thêm một khoảng thời gian, thời gian này cần nhất chính là sức khoẻ, thật sự nếu không được ăn uống đàng hoàng, e rằng thím sẽ không trụ được đâu. Thím nghe con đi!”
Thích Ngọc Tú chần chờ một chút, nghĩ ngợi, rốt cuộc nói: “Cũng đúng nhỉ, chờ lát thím tan tầm sẽ đem lương thực qua đó liền.
Nhưng cô cũng nói tiếp: “Ba đứa trẻ nhà thím thì không cần con quan tâm, chính bọn chúng ở nhà có thể tự ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây