“Vợ Điền Đại tuy là kiểu người ít nói, nhưng lại rất phúc hậu. Cô ấy mấy năm nay mỗi năm đều không đủ ăn còn phải mượn lương, nhưng đến năm nay thì ông xem, cô ấy không còn tới chỗ chúng ta làm phiền mượn lương nữa. Chẳng lẽ là đủ ăn rồi sao? Tôi khẳng định không phải như vậy đâu, vẫn biết là đại đội chúng ta năm trước phải mượn lương ở chỗ mấy thanh niên tri thức, hiểu được đại đội trưởng sẽ lại khó xử cho nên mới không tới đây nữa “Đúng vậy, thật là không uổng phí năm ngoái tôi tiến cử cô ấy tại vị trí cá nhân tiên tiến”
“Ông nói thử xem, có phải là nhờ việc đề cử cá nhân tiên tiến nên cô ấy mới không gây thêm phiền toái cho đại đội mình?”
“Ai mà biết được, dù sao thì cũng mặc kệ đi, người tôi đề cử chắc chắn là phải xứng đáng tuyệt đối”
Không thể không nói, đại đội trưởng cùng kế toán hai người thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Trên thực tế, nếu không phải do mưu sinh thì mặc kệ tình huống như thế nào, Thích Ngọc Tú vẫn sẽ mượn lương. Bây giờ cô không mượn nữa chỉ có thể là do cô đã đủ. Đến đầu tháng chín, Bảo Sơn cùng Bảo Châu đã đến lúc phải đi học, mà đi học thì còn có bọn Trần Thật, Trần Quả hay chơi cùng với hai đứa. Bọn chúng ở bốn độ tuổi không khác biệt là mấy cho nên một đám có thể cùng nhau đi học.
Đại đội của bọn họ đợt này được mùa nhưng vẫn không thể xem là giàu có, chỉ có thể xem như đạt điểm ở tầm trung. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy vài thập niên 60-70 trở lại đây, khu vực Đông Bắc này so với cả nước vẫn là không tồi chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây