Tiểu Bảo Châu mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi, ngập ngừng hỏi: “Không cần trả tiền sao ạ?” Khương Việt cười, lắc đầu và nói: “Không cần, các em cứ đến đó chơi thôi”
Tiểu Bảo Châu yên tâm, lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Em rất muốn chơi Đứa nhỏ lo lắng, tuy rằng có chút đói bụng, nhưng vẫn ăn hai ba miếng nhanh chóng xong phần ăn của mình, sau đó cùng anh trai và em trai vội vàng chạy đến chỗ kia, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn. Nói đến chuyện chơi đùa thì mấy đứa nhỏ không cần thầy dạy cũng hiểu, tuy rằng trước nay không có kiến thức về mấy thứ này, nhưng mấy đứa nhỏ rất nhanh đã nắm được cách chơi, mấy đứa nhỏ chơi cầu trượt, vui vẻ xoay vòng vòng, khuôn mặt Tiểu Bảo Châu đỏ hồng như quả táo.
“Anh ơi, anh, anh xem em nè, em cực nhanh luôn!”
“Bảo Châu giỏi nhất.
Tiểu Bảo Châu nhảy nhót, Tiểu Bảo Nhạc: “Chị ơi, đến lượt em”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây