Chẳng trách lúc bọn họ mới quen biết nhau chưa được bao lâu, Tiểu Bảo Châu nói mẹ phải bắt đầu làm việc, không thể tới được, lúc đó cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại thì đúng là như vậy rồi! Nếu làm việc trong đội, sao có thể tùy tiện xin nghỉ được.
Trên thực tế, Khương Việt chỉ đọc qua tiểu thuyết về thập niên 60-70, còn tình hình cụ thể như thế nào thì cô cũng không hiểu lắm. Vừa đúng lúc gặp được Thích Ngọc Tú, cũng muốn hỏi một chút: “Ở bên kia mọi người có xem trọng kiến thức không? Có truyền dạy những kiến thức uyên bác không? Những cái đó rất đáng để học hỏi theo!”
Rất nhiều người chính nhờ như vậy mà càng ngày càng hiểu biết.
Thích Ngọc Tú: “Trí thức trẻ thì có, nhưng thật ra không có truyền dạy kiến thức, năm ngoái cũng nhiều lần nói sẽ sắp xếp người đến. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Thật ra cho dù họ có thật sự đến, cũng không nên tiếp xúc, như vậy mới tránh được những rắc rối không đáng có. Khương Việt: “Nếu có thể học được cái gì......”
Thích Ngọc Tú: “Làm sao cô có thể biết được những người đến dạy kiến thức nhất định sẽ là người tốt, cũng có thể thật sự không tốt lắm đâu? Học thức cũng không quyết định nhân phẩm. Hơn nữa, ở một nơi lớn như vậy trong thôn, làm việc gì chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện. Rắc rối lớn thế này, tôi còn dẫn theo mấy đứa nhỏ, không thể tự rước lấy phiền phức, tôi bằng lòng để cho mấy đứa nhỏ cái gì cũng không biết, chứ không muốn để bọn nhỏ bị lôi kéo vào chuyện này”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây