Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không phải, đều không có, tất cả bọn họ đều không biết nhiều chữ lắm. Hơn nữa, mọi người chỉ học được một ít chữ ở lớp xoá nạn mù chữ mà thôi, nhưng mà những chữ cô bé kia nhận biết lại hơn rất nhiều so với kiến thức mọi người học được ở lớp xoá nạn mù chữ Khương Việt: “Lớp xoá nạn mù chữ sao?”
Cô nhướng mày, nói thật ra, cô không nghĩ tới thời điểm hiện tại, cô vẫn còn nghe được cái danh từ này.
Hiện tại cô càng thêm cảm thấy thôn của Thích Ngọc Tú quá nghèo.
Cô nghiêm túc: “Chị Thích, em có thể đi qua thôn của chị xem qua một chút được không?”
Cô nghiêm túc: “Kỳ thật, chuyện này từ năm trước em đã muốn nói với chị rồi. Chỉ là lúc ấy, em lại không liên lạc được với chị. Em vẫn luôn muốn nói rõ ràng với chị một chút. Tiện đây, em cũng nói luôn, em thật sự đang tính toán muốn tài trợ một chút kinh phí cho trường học của thôn chị. Tuy rằng em chỉ là một người bình thường, chẳng tài cán gì đâu, nhưng vẫn có thể tài trợ một ít đồ dùng học tập. Hơn nữa em cũng thật sự thật sự rất muốn vì mọi người làm một chút chuyện tốt” Trước kia, cô cũng chỉ có ý nghĩ như vậy, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, ước muốn đó lại còn lớn hơn rất nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây