Cả ngày cô đi ở trong núi, có một đôi giày đế độn đúng là chuyện làm ít mà công to.
Thích Ngọc Tú mua đồ vật toàn dựa trên tính thực dụng của chúng.
Cũng may mắn, bởi vì đôi giày đế độn này, thật ngoài ý muốn lại tạo ra ảo giác cho anh Uy. Thích Ngọc Tú ôm mấy đứa nhỏ đi rất nhanh, nửa buổi sáng đã đến thôn của Khương Việt, cô dẫn đứa nhỏ đi vào gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
Cô lại hô lớn một tiếng, Tiểu Bảo Châu cũng đưa nắm tay nhỏ của cô bé ra gõ cửa: “Chị Khương Việt, là em nè, em là Bảo Châu nha”
Hô hai tiếng vẫn không có phản ứng, Tiểu Bảo Châu hướng ánh mắt đầy trông mong, quay đầu lại nói: “Chị Khương Việt không có ở nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây