Cô bé nhẹ nhàng kéo kéo tay anh trai, nói: “Anh trai biết câu em muốn nói, đúng không?” Bảo Sơn gật đầu: “Ừ, anh biết”
Cậu nhóc tựa hồ có chút thất thần. Thích Ngọc Tú hỏi: “Con làm sao vậy?”
Thật sự hiếm có khi Bảo Sơn bày ra bộ dạng này, trước giờ cậu nhóc vẫn là một đứa bé chín chắn. Bảo Sơn do dự một chút, nói: “Mẹ, mẹ thật sự mua pháo cho chúng con sao?”
Thích Ngọc Tú vui sướng bật cười, quả nhiên đứa bé trai nào cũng thích loại đồ chơi này hơn, tối hôm qua cô chỉ thuận miệng nói ra, Tiểu Bảo Châu còn chưa để ở trong lòng, nhưng Tiểu Bảo Sơn lại nhớ kỹ tất cả. Cô nói: “Đúng vậy, mẹ có mua cho mấy đứa. Chỉ là không phải pháo, thanh âm của pháo quá lớn, ở bên này chúng ta không dùng được, nên mẹ mua một ít pháo bông.
Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, pháo bông là cái gì ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây