Nhưng không hiểu thì không hiểu, chuyện đó chẳng làm trở ngại đến việc cô mua nó về ăn. Sáng sớm, từ trong nhà bếp đã bốc lên mùi hương thơm ngào ngạt của đồ ăn. Tuy rằng nhà bọn họ không có nhiều người, không náo nhiệt, đông vui như những nhà khác, nhưng cũng có một lễ tất niên vui vẻ, thậm chí còn vô cùng hạnh phúc.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ cho nhà chúng ta ăn nhiều món ăn ngon như vậy?” Cánh tay Tiểu Bảo Châu như là hai cánh chim nhỏ, phất tới phất lui. Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô bé là biết, cô bé đang cực kỳ cực kỳ vui vẻ đấy.
Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên rồi, ăn tết là phải ăn ngon một chút, buổi chiều chúng ta cùng nhau làm hoành thánh, buổi tối sẽ ăn sủi cảo.”
Sau đó, cô lại bổ sung: “Sẽ cho rất nhiều thịt đấy nhé”
“Thịt thịt thịt.” Tiểu Bảo Nhạc cũng lắc lư qua lại, thích thú kêu lên quát chạy. Thích Ngọc Tú nhìn nó, không khỏi cảm thán, lúc này mới trải qua được nửa năm thôi, mà Bảo Nhạc đã trở nên rắn chắc như vậy. Nửa năm trước nó vẫn là một đứa nhỏ yếu ớt đấy. Nhìn thấy sự khôn lớn mạnh khoẻ này của con, Thích Ngọc Tú cảm thấy mình như được tiếp thêm niềm vui và hạnh phúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây