Thích Ngọc Tú cười xoa xoa đầu của Bảo Nhạc.
Tuy rằng Thích Ngọc Tú nói giỡn với con, nhưng trong lòng cô thực sự thấp thỏm. Chuyện vượt quá lẽ thường, ai mà không sợ hãi được chứ. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ có điều cô sợ hãi nhưng lại không dám thể hiện trước mặt bọn trẻ.
Tuy rằng có một chút không yên tâm, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô nghĩ rằng Chiêu Đệ không có hại bọn họ, không những không có hại người, cô bé còn nhắc nhở cho bọn họ. Thích Ngọc Tú nghĩ, mặc kệ thế nào, cô đã nhận ân tình này của cô bé rồi. Cũng may, Chiêu Đệ không hề muốn biểu hiện ra điều gì, hiện tại cô có thể không tỏ thái độ gì với cô bé mà cứ lẳng lặng ghi nhớ nhân tình thôi. Nếu như vậy thì thật sự quá dễ dàng. Chiêu Đệ đâu thể nào lường trước được. Cô chỉ chơi cùng em gái họ và em trai họ của mình có chút thôi, vậy mà đã bại lộ mình chính là người viết tờ giấy đó rồi.
Không nghĩ tới, cô hoàn toàn không nghĩ tới, thậm chí sau khi cô về nhà rồi vẫn còn đang suy nghĩ, hoá ra Bảo Sơn Bảo Châu cũng không có gì lạ quá mức. Khi hai đứa còn nhỏ cũng là những đứa bé thích chơi đùa như những đứa trẻ khác. Còn chuyện tương lai sao? Bây giờ căn bản không nên nghĩ tới.
Đừng nói là Chiêu Đệ, người bình thường cũng không thể tưởng tượng được. Hai đứa nhỏ mới sáu, bảy tuổi đã biết hùa nhau đặt bẫy người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây