Thích Ngọc Tú nhìn mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau, cũng bật cười.
Không thể không nói, từ lần trước khi Chiêu Đệ bị ngã, chị ấy trở nên có chút kỳ quái, nhưng lại không có gì là xấu, Bảo Châu: “Chữ này là chữ tâm, mỗi người chúng ta đều có một chữ tâm trong lòng”
Bảo Sơn: “Để anh...”
Chiêu Đệ ghé vào cửa sổ nhìn Tiểu Bảo Sơn, đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh. Lúc này, cậu nhóc đang viết chữ, đôi tay nhỏ dùng sức, hiện lên mấy cái ngấn, khuôn mặt nhỏ cũng nghiêm túc vô cùng. Cho dù nó có cẩn thận tỉ mỉ đến mức nào thì nó cũng là một đứa trẻ, thật sự rất thú vị.
Nhưng mà càng như vậy, Chiêu Đệ càng thêm cảm thấy thế giới này quá hão huyền. Ai có thể nghĩ đến, khi cậu nhóc còn nhỏ lại là một đứa bé thú vị như vậy chứ? Kỳ thật cô rất sợ Tiểu Bảo Sơn, đương nhiên, cô không sợ cái từ sao chổi mà mọi người trong thôn thường nói, mấy lời nói đó thật sự vớ vẩn. Cô căn bản cảm thấy sợ Bảo Sơn. Bởi vì cô biết, cậu nhóc này không phải một đứa em trai họ bình thường. Cậu bé không hề có một chút huyết thống nào với mấy người nhà cô, chính vì vậy, cậu nhóc sẽ không có chút khách khí nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây