Thích Ngọc Tú lại nhìn vào chén tào phớ, tào phớ được rót nước lên trên, có thể nhìn thấy trứng hoa, Thích Ngọc Tú cẩn thận cho thêm sa tế, nói: “Các con là trẻ con, ăn ít cay thôi, Bảo Nhạc thì không cần ăn cay.
Bảo Nhạc: “Dạ”
Thằng bé mở to mắt chớp chớp, nước miếng bắt đầu chảy xuống, cái tay nhỏ chậm rãi di chuyển đến chỗ bánh quẩy, Thích Ngọc Tú nói: “Ăn đi, muốn ăn cái gì thì lấy mà ăn. Chẳng lẽ còn đợi mẹ đút tận miệng hay sao?”
Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng cầm lấy một cái bánh quẩy, cắn một miếng hai mắt sáng lên, gấp gáp không chờ nổi, nói: “Mẹ mau ăn đi, ăn ngon lắm. Anh chị cũng ăn đi.
Tiểu Bảo Châu cũng nhanh chóng vươn tay ra lấy một cái, cô bé cắn bánh quẩy, khóe miệng nhếch lên: “Thật ngon”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây