Thích Ngọc Tú lời nói thấm thía: “Dì còn phải chăm lo cho cuộc sống của mấy đứa em con, tự nhiên hiểu được phải cẩn thận. Nếu dì không cẩn thận một chút, mấy đứa Bảo Châu làm sao bây giờ? Cho nên con không cần lo lắng cho dì đâu?
Trụ Tử cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn nói: “Con hiểu dì cẩn thận, nhưng về sau nếu có chuyện gì, dì hai cứ gọi con là được.
Thích Ngọc Tú cười đáp ứng, nhưng cũng nói: “Các con yên tâm đi, dì hai hiểu được đúng mực. Lúc này, Văn Tử nhỏ giọng hỏi: “Dì hai, có phải động vật trong núi rất nhiều hay không?” Tuy rằng hắn mới mười ba tuổi, nhưng ở niên đại này, những đứa trẻ đều trưởng thành rất sớm.
Cũng bởi những đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi đã có thể ra đồng làm việc rồi, nếu không phải nhà có điều kiện một chút, thật sự cũng không thể gọi chúng là những đứa trẻ đâu.
Chắc chắn những đứa trẻ ở niên đại này không cách nào so sánh được với những đứa trẻ cùng tuổi ở vài chục năm sau. Trụ Tử hiểu được dì hai của hắn lấy tiền từ đâu ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây