Khương Việt thật sự không ngờ bọn họ lại khổ đến như vậy.
“Vậy sang năm chị đưa mấy đứa nhỏ đi học.....”
Thích Ngọc Tú: “Năm nay tôi buôn bán nhỏ cũng kiếm được chút tiền, như vậy cũng tạm đủ. Mặt khác, tuy rằng nhà mẹ đẻ tôi không giúp được gì, nhưng tôi còn có một người anh và một người chị tốt bụng, bọn họ sẽ giúp đỡ tôi. Khương Việt vỗ vai Thích Ngọc Tú, nói: “Chị cũng khó khăn quá”
Thích Ngọc Tú cười nhẹ, nói: “Thật ra cũng còn tốt lắm, cuộc sống gần đây của tôi không phải đã tốt hơn rất nhiều sao? Tôi là một phụ nữ nông thôn không có trình độ văn hóa, như vậy đã tốt lắmrồi. Tôi nói những chuyện đó, cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn nói với cô một chút, sau này ở trước mặt Tiểu Bảo Sơn đừng nói về chuyện đó...... Đứa nhỏ này rất có lòng tự trọng. Nó còn quá nhỏ, tôi không muốn nó phải khó chịu.
Khương Việt muốn nói thêm cái gì đó, lại nhìn thấy Hứa Đình mua đồ ăn trở về, theo sau là một cái xe ba bánh, Hứa Đình: “Bao nhiêu đây đủ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây