Thích Ngọc Tú biết nếu mình không tìm được lý do, chị cả khẳng định sẽ lo lắng muốn chết. Mà sự thật thì không thể nói ra, cho nên cô chỉ có thể cố hết sức nói dối. Trong lòng Thích Ngọc Tú vô cùng phiền muộn, nhưng bên ngoài vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Không thể không nói làm buôn bán đúng là một công tác rèn luyện con người.
Bây giờ Thích Ngọc Tú có thể nói dối không chớp mắt.
“Em nhặt được một cái áo choàng, cái này đâu có ăn được như thịt, mà trong nhà lại thiếu cái này thiếu cái kia, em nghĩ cứ mang đi đổi đồ vật là phương pháp hợp lý nhất. Cho nên em đi công xã, lúc đó còn cân nhắc xem có nên đi chợ đen đổi đồ không”
Thích Ngọc Linh hít hà một hơi, trực tiếp cho cô một quyền: “Em là đứa ngốc. Gan em to thật đấy, em cũng không nhìn xem mình là người nào, cũng dám đi địa phương như vậy, tại sao em lớn tới từng này rồi mà không đàng hoàng chín chắn được một chút nào vậy?” Trời thì rét mà Thích Ngọc Tú lại đổ mồ hôi, quả nhiên nói dối thật không dễ dàng. Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Em không đi, em không đi, em cũng đi gần tới nơi rồi, thì bị một người ngăn cản. Hắn thích áo choàng của em, muốn lấy nguyên liệu trong tay đổi cho em. Ban đầu em cũng muốn đổi lương thực, không muốn lấy vải. Nhưng hắn trao đổi rất nhiều vải, cho nên em mới đổi cho hắn. Ngoài trao đổi vải dệt cùng vớ, còn đổi được cả bông” Thích Ngọc Linh hỏi: “Em đổi được bao nhiêu nguyên liệu?”
Thích Ngọc Tú: “Em vẫn còn giữ lại ba khối vải, bông cũng còn một ít chưa dùng, lượng bông vừa đủ để làm hai áo bông cho trẻ con.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây