Thích Ngọc Tú vội vàng kiếm tiền, cũng hiểu được rốt cuộc đã đến lúc dùng tới đồ vật dự trữ sẵn cho mùa đông, sau mấy ngày bán khoai lang nướng, Thích Ngọc Tú cũng thăm dò ra quy luật, hiểu được mỗi sáng không cần dậy đặc biệt sớm, vì vậy, buổi sáng mọi ngày, vừa tỉnh dậy chuyện đầu tiên cô làm chính là lên núi nhặt củi. Mùa đông nào cũng cần rất nhiều củi.
Sau đó Thích Ngọc Tú mới có thể an tâm mang theo ba đứa nhỏ trong nhà xuống chân núi bắt đầu một ngày buôn bán.
Không thể không nói, so với núi lớn nhiều người lại khó đi lại, đôi khi Thích Ngọc Tú cũng sẽ đến núi nhỏ bên kia đào chút rau dại, lúc sau mới bắt đầu đi xuống núi. Tóm lại, mỗi ngày đều mệt đến nỗi thân mình vừa đặt xuống giường liền ngủ mất. Theo lý thuyết, Thích Ngọc Tú không nên mang theo bọn nhỏ ra ngoài, cô cũng không phải chưa từng nghĩ tới các biện pháp khác, ban đầu dự định để cho Tiểu Bảo Châu cùng cô lên núi, sau đó một mình cô xuống núi tiếp tục làm việc, thương lượng tốt thời gian, để Tiểu Bảo Châu ở lại bên kia chờ mẹ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể. Nói đến cùng, Thích Ngọc Tú vẫn có chút thấp thỏm và lo sợ.
Như vậy vượt qua lẽ thường tình, Thích Ngọc Tú căn bản không dám cùng ba đứa nhỏ nhà mình tách ra quá lâu. Không phải cô sợ bọn nhỏ ở nhà có chuyện gì, mà là sợ lỡ như chính mình xui xẻo gặp chuyện, không thể quay về, đến lúc đó ba đứa nhỏ còn có thể dựa dẫm vào ai đây. Nhưng nếu bọn họ luôn luôn ở bên nhau, dù thật sự có gặp chuyện gì bất trắc, cũng có cô ở đó chống đỡ. Đây đương nhiên là ý tưởng thuần phác nhất của một người mẹ.
Có điều mấy ngày này trong cô đã sớm hình thành một thói quen, lá gan của Thích Ngọc Tú lại càng lớn thêm một chút, đã bỏ đi suy nghĩ cân nhắc nên để đám nhóc ở nhà. Cô thật sự không thể cùng bọn nhỏ tách ra, nhưng để ba đứa nhỏ mỗi ngày đều phải cùng cô trèo đèo lội suối, Thích Ngọc tú nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây