Anh ta lo lắng nhìn Hạ Mẫn, nói với vẻ mặt hơi cầu xin: “Tiểu Mẫn, anh đảm bảo! Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tình cảm nhiều năm của chúng ta, em lại muốn từ bỏ như vậy sao?”
Hốc mắt anh ta cũng hơi đỏ, rõ ràng là rất buồn.
Nhưng Hạ Mẫn lại né tránh ánh mắt cầu xin của anh ta, cô ấy xuống khỏi ghế sofa, quay đầu nhìn mấy người Giang Linh Ngư bên cạnh, cười gượng gạo, nói: “Để mấy người cô Giang chê cười rồi.”
Cô ấy đứng dậy, nói: “Tôi tiễn mọi người ra ngoài.”
Bành Phong hoàn hồn, như thể vừa mới nhớ đến sự tồn tại của đám người Giang Linh Ngư, nhất thời có chút xấu hổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây