Nghe vậy, Sở Vân Dật nhìn các đệ tử phía sau, nói với vẻ mặt hơi xấu hổ: “Vốn dĩ không ít người như vậy, ít nhất cũng có hơn hai mươi người, nhưng mà lúc quay về, lại có mười lăm người rời đi.”
Cho nên bây giờ, chỉ còn lại bảy đệ tử, cộng thêm ba người bọn họ, cũng chỉ có mười người, mười người đứng trong phòng khách, cũng không đứng kín phòng khách.
Giang Linh Ngư gõ nhẹ lên trán, nói: “Thôi bỏ đi...”
Quả nhiên không nên hy vọng gì vào bọn họ, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Huyền Thiên Môn đã suy tàn bao nhiêu năm rồi, bây giờ còn có mấy đệ tử này, cũng coi như là không tệ rồi.
Bào Vân Thiên đã gọi các đệ tử đến dập đầu Giang Linh Ngư, Hồng Vân quỳ xuống với vẻ mặt phức tạp, một đám người dập đầu, đồng thanh nói: “Bái kiến chưởng môn!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây