“Mẹ...” Dương Tuấn Phong không nhịn được gọi một tiếng.
Mẹ Dương nói: “Mẹ không điên, cũng không có ảo giác, mẹ chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.”
Trước đây bà ấy luôn cảm thấy đầu óc mơ hồ, suy nghĩ cũng rất chậm chạp, nhìn cái gì cũng có cảm giác không phản ứng kịp, nhưng mà hôm nay, bà ấy lại rất tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì, đang nhìn cái gì.
Bà cụ nở nụ cười hiền từ, nói: “A Bảo còn tưởng mẹ bị ngốc.”
Nhưng mà bà ấy không ngốc, bà ấy chỉ đang dỗ dành đứa con trai ngốc nghếch đó mà thôi, chỉ muốn để thằng bé yên tâm, cũng không muốn thằng bé quá lưu luyến mình, nếu không, nếu biết bà ấy còn tỉnh táo, thì e rằng nó sẽ không nỡ rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây