Chỉ mấy chục bước ngắn ngủi, anh ta lại như bước đi rất khó khăn, trong lòng tràn đầy căng thẳng, mãi đến khi đi đến dưới bóng râm của ô che nắng, anh ta cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy dấu vết thời gian, rất già nua đó, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, mắt lại cay cay.
Anh ta chớp mắt, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò và đầy đồi mồi đó.
“Mẹ...” Anh ta gọi một tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: “Con về rồi, A Bảo về rồi!”
Dương Tuấn Thanh, tên ở nhà là A Bảo, nhưng mà cái tên này, chỉ có bố mẹ và anh trai gọi, những người khác hoàn toàn không biết tên ở nhà này, trước đây Dương Tuấn Thanh rất ghét cái tên này, nhưng mà lúc này đối mặt với người mẹ già yếu, anh ta lại không nhịn được mà gọi ra cái tên này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây