Thẩm Sí hoàn hồn, nói: “À, không có gì...”
Anh ta nhìn Giang Linh Ngư, hỏi cô: “Cô đã hấp thụ cảm xúc tiêu cực của những oan hồn trẻ con đó, có cần tôi niệm một đoạn kinh an thần cho cô nghe không, nói không chừng có tác dụng?”
Giang Linh Ngư kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta nói một cách thản nhiên: “Có lẽ có thể thử?”
Giang Linh Ngư lập tức nằm xuống giường, hơi cuộn tròn người lại, nhắm mắt lại, như thể muốn nghỉ ngơi, nói: “Vậy anh niệm đi...”
Thẩm Sí nhớ lại đoạn kinh an thần vừa mới hiện lên trong đầu, mở miệng nhẹ nhàng niệm, kinh văn mang theo sức mạnh an ủi rơi vào người Giang Linh Ngư, như thể muốn xoa dịu và thanh tẩy sát khí của những oan hồn trẻ con đó trên người cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây