Thẩm Sí và những người khác bị tiếng khóc của con quái vật đó làm cho bất tỉnh nhân sự, Thẩm Sí càng bị thương nặng hơn, ngũ tạng lục phủ gần như bị nghiền nát, nhưng mà oan hồn trẻ con này trông như không bị thương gì cả.
Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, cũng thấy bình thường, bản thân nó và con quái vật đó vốn dĩ là cùng một loại, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Giang Linh Ngư xoa đầu nó, đặt nó sang một bên, nói: “Bây giờ chị phải cứu người, em tự chơi đi nhé.”
“Oa?”
Oan hồn trẻ con ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn có chút khó hiểu, kêu oa oa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây