Phương Côn lại không để tâm, nhất quyết không chịu trả hoa lại.
“Anh đã hỏi thăm rồi, bông hoa này là giống chưa từng xuất hiện trên thị trường, bọn họ nói có thể là do đột biến, loại hoa này, ít nhất cũng có thể bán được năm mươi vạn!”
Hai mắt anh ta sáng lên, nói: “Năm mươi vạn, có số tiền này, thì có thể mua một căn nhà cho em ở thành phố rồi, đến lúc đó, em đi học đại học sẽ có tiền.”
“Anh...”
“Được rồi, em đừng nói nữa, em tự xem đi, vết thương của anh đã đóng vảy rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ, em đúng là quá dễ tin người khác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây