Bạch Thanh và Thẩm Thư Hoa nhanh chóng đi tới, Thẩm Thư Hoa nhìn Giang Linh Ngư, hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Cô bé không sao chứ?”
Giang Linh Ngư hai má ửng hồng, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn, cô liếm môi, có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, nói bằng giọng điệu thoải mái: “Đương nhiên tôi không sao rồi.”
“... Vừa rồi thứ đó suýt chút nữa đâm vào mắt cô bé, vậy mà cô bé lại không sao.” Thẩm Thư Hoa lẩm bẩm.
Đó là do anh ta không nhìn thấy cảnh tượng trước đó, còn tưởng Giang Linh Ngư là người bình thường - cơ thể người bình thường, nếu thật sự bị thứ đó đâm trúng, thì có lẽ đã máu chảy thành sông rồi.
“Thư Hoa...” Bạch Thanh vẫn luôn im lặng đột nhiên gọi, nhìn mặt đất bê bết máu với vẻ mặt khó coi, nói: “Đàm Minh Nguyệt biến mất rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây