Giang Linh Ngư có vẻ mặt như hoàn toàn không biết mình vừa nói gì đáng sợ, vẫn nói bằng giọng điệu ngây thơ: “Không sao, hai nghìn năm trôi qua rồi, mọi người đều đã chết! Chỉ có mình tôi còn sống!”
Cô lăn một vòng trên giường, mái tóc dài mềm mại xõa trên người cô, trong mắt cô lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
“Thật tốt, chỉ có mình tôi còn sống...”
Những người mắng chửi cô, đều đã chết!
Xuân Liễu và Hạ Phong vẻ mặt kinh hãi, hai người nhìn nhau, không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây