Vương Tuyền: “...”
Nếu Giang Linh Ngư thật sự là một đứa trẻ bốn năm tuổi, thì Xuân Liễu và Hạ Phong tuyệt đối là kiểu phụ huynh chiều chuộng con cái, e rằng cho dù Giang Linh Ngư muốn hái sao trên trời, bọn họ cũng sẽ cố gắng hái xuống cho cô.
Xuân Liễu và Hạ Phong không biết Vương Tuyền đang nghĩ gì trong lòng, Hạ Phong vui vẻ đặt một miếng bánh quy óc chó trước đĩa của Giang Linh Ngư, nói: “Tiểu thư, cô nếm thử xem mùi vị thế nào, đây là do tôi nướng đấy.”
Giang Linh Ngư vừa ăn, vừa gật đầu, nói với Hạ Phong: “Tay nghề của cô tiến bộ rồi đấy, bánh quy này nướng rất thơm! Còn rất giòn, không thua kém gì bánh quy bán ở tiệm bánh!”
Nghe vậy, trên mặt Hạ Phong lộ ra vẻ mặt tự hào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây