Diệp Thanh cười nhảy ra, ánh mắt lại chợt trợn tròn, kinh hô: “Trạch… Trạch ca, ngươi đột phá Nguyên Anh à!?”
Âm thanh rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ lao nhao bu lại, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
“Cáu này có gì đáng ngạc nhiên đây, ta đã có thể đột phá đến Nguyên Anh từ sớm rồi, nhưng trước kia muốn giữ thiên kiếp lại để vơ vét thôi.”
Tô Trạch vẫy tay, ý bảo Diệp Thanh né mình xa một chút, nói tiếp:
“Còn làm gì nữa? Chỉ đi dạo khắp nơi mà thôi, xem thử có cơ hội gì không, nhưng ai dè chúng ta xui xẻo quá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây