Đích Tiểu Thư Nàng Mang Theo Linh Tuyền Đã Trở Lại

Chương 5: Vô đề

Chương Trước Hết Chương

Ở thế giới đó, Sở Ấu Nghiên đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc cả đời không lấy chồng. Nàng không thể mang theo nỗi nhớ nhung Thẩm Khuyết để đi yêu đương với một người nam nhân khác, như vậy quá không công bằng với người kia. Hơn nữa trái tim nàng rất nhỏ, sau khi đã đặt Thẩm Khuyết vào trong thì không thể chứa thêm ai khác nữa.

Tuy Sở Ấu Nghiên có chút lo lắng cho cha mẹ ở thế giới tiểu thuyết, nhưng nghĩ đến số tiền lớn mà nàng đã để dành cho họ, chị họ và anh họ đều là người rất tốt, bọn họ hẳn là sẽ thay nàng chăm sóc tốt cho cha mẹ.

Trong lúc Sở Ấu Nghiên đang âm thầm ngẩn người, bên ngoài noãn các đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân có phần hoảng hốt. Cùng với cánh cửa noãn các bị đẩy ra, vài bông tuyết như cánh hoa bay vào trong thềm cửa, gặp không khí ấm áp như mùa xuân trong noãn các, chưa kịp rơi xuống đất đã nhanh chóng tan ra.

Noãn Xuân từ bên ngoài bước vào, sau đó dừng lại ở bên ngoài bức bình phong trong gian phòng, sợ hơi lạnh trên người mình phả vào người bên trong.

Noãn Xuân nhỏ giọng nói: “Thưa cô nương, nhị cô nương từ Phúc Thọ Đường đến đây, nói là muốn đến nhận lỗi với cô nương.”

Sở Ấu Nghiên nghe vậy “ừ” một tiếng, sau đó tiếp tục đùa nghịch chiếc gương trong tay, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến lời Noãn Xuân nói.

Noãn Xuân có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên, nàng thò đầu nhìn vào trong bình phong, thấy cô nương bên trong thái độ lạnh nhạt, giống như không nghe thấy nàng nói gì cả.

Noãn Xuân do dự một chút, không nhịn được lại lên tiếng: “Thưa cô nương, nhị cô nương nói muốn đến xin lỗi cô nương, hiện tại người đã đến trước cửa Mộ Thanh Uyển rồi.”

Sở Ấu Nghiên không chút để ý nói: “Ừm, cứ để nàng ta đợi đi.”

Sở Ấu Nghiên nói xong câu này vẫn không có ý định đứng dậy trang điểm, mà nằm nghiêng trên trường kỹ không biết đang nghĩ gì.

Noãn Xuân cảm thấy cô nương hôm nay thật kỳ lạ, nếu là ngày thường nghe thấy nhị cô nương đến, cô nương nhất định sẽ có vẻ mặt như lâm đại địch. Nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh như bây giờ, còn có thể cố ý để nhị cô nương đứng trong tuyết lớn chịu lạnh.

Nhưng nàng lại nghĩ đến những việc nhị cô nương đã làm, cảm thấy quả thật nên cho nhị cô nương một bài học, để nhị cô nương không có tiếp tục dựa vào việc di nương của mình được sủng ái mà không coi cô nương đích tỷ ra gì.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)