Ngày 26 tháng 10, thành Tuyên Lâm đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm.
Tuyết rơi như lông ngỗng mang theo gió bắc gào thét, mang theo khí thế ngập trời càn quét mảnh đất này. Chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả thành Tuyên Lâm trong một màu trắng xóa mênh mông.
Trong noãn các của Mộ Thanh Uyển, một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lắm tuổi đang xõa tung mái tóc dài. Lúc này, nàng đang chuyên chú nhìn chằm chằm chiếc gương trong tay đến mức thất thần.
Trong gương là một gương mặt hơi béo với rất nhiều đốm tàn nhang. Nàng đã từng vì gương mặt đầy khuyết điểm này mà bị các thế gia quý tộc ở thành Tuyên Lâm chê cười.
Sau đó cũng vì gương mặt xấu xí này mà nàng bị vị hôn phu công khai từ hôn. Nàng còn bị phụ thân sủng thiếp diệt thê của mình buộc thay thứ muội gả cho tiểu cữu cữu của vị hôn phu đang trọng thương để xung hỉ.
Đến ngày thành thân Sở Ấu Nghiên mới phát hiện, tiểu cữu cữu của vị hôn phu không chỉ mình đầy thương tích mà còn là tội nhân đắc tội với Lục hoàng tử, tình cảnh vô cùng nan kham.
Hôm thành thân, rượu của nàng bị người ta bỏ thuốc, suýt chút nữa đã gây ra chuyện xấu động trời trước mặt mọi người. May mà người nam nhân kia cũng coi như đáng tin cậy, hắn cuối cùng vẫn bảo vệ được chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng…
Từng cảnh tượng của kiếp trước thay phiên nhau tái hiện, Sở Ấu Nghiên vốn tưởng rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm không còn bận tâm đến những ân oán này.
Nhưng khi nàng biết được kiếp trước mình thê thảm như vậy đều là do có người dụng tâm sắp đặt, Sở Ấu Nghiên vẫn không thể ức chế được sự thù hận dâng lên trong lòng.
Sở Ấu Nghiên hận người phụ thân sủng thiếp diệt thê của mình, hận vị hôn phu chỉ để ý đến vẻ bề ngoài của mình, cũng hận cả thứ muội và di nương của ả đã hủy hoại cả đời nàng…
Mà người nàng hận nhất… lại chính là bản thân mình. Nàng hận mình ngu ngốc, hận mình vô tri, hận mình có mắt không tròng…
Nếu kiếp trước nàng có thể phát hiện ra manh mối sớm một chút, sớm thoát khỏi những đau thương và oán hận vô ích kia, thì người nam nhân có vẻ ngoài đáng sợ nhưng nội tâm lại vô cùng dịu dàng kia, có lẽ… có lẽ sẽ không vì bảo vệ nàng mà chết đi…
Mãi cho đến lúc chết Sở Ấu Nghiên mới biết được, sở dĩ sau này mình càng lớn càng xấu, sức khỏe cũng ngày một kém đi là vì đã trúng một loại độc mãn tính.