Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông, Nhậm Dao Kỳ không nhịn được mỉm cười. Trong mắt mọi người Nhậm gia, Nhậm Dao Hoa đều thông minh hiểu chuyện hơn Nhậm Dao Kỳ, ngay cả mẫu thân của nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ có cha nàng mới cho rằng, cô con gái nhỏ của mình tốt hơn bất cứ kỳ ai.
Từ nhỏ nàng đã bộc lộ năng khiếu hội họa hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa, lại vì muốn cạnh tranh với tỷ tỷ, tranh giành sự yêu thương của cha, nên nàng rất chịu khó luyện tập thư họa.
Mặc dù sau này, Bùi tiên sinh nhận xét tranh của nàng là nóng vội, quá mức cứng nhắc, vĩnh viễn không thể trở thành bậc thầy. Nhưng ở trong mắt cha nàng, đứa con gái nhỏ tuổi này có thể cùng ông bàn luận về cầm kỳ thư họa chính là người giống ông nhất.
Cũng vì vậy, ông đối với những đứa con khác đều lạnh nhạt, chỉ riêng nàng là được ông yêu thương hết mực.
Nhậm Dao Kỳ nhìn sang Nhậm Dao Hoa bên cạnh, Nhậm Dao Hoa suốt dọc đường đều im lặng, thực tế khi đối mặt với Nhậm Thời Mẫn, nàng ấy rất im lặng. Đối với cha, nàng ấy không thân thiết.
Vừa nói vừa cười đã đến phòng chính.
Chu ma ma đã sớm thò đầu ra khỏi cửa dòm ngó, thấy ba người họ đi tới liền vội vàng cười tiến lên hành lễ: “Lão gia, ngài cuối cùng cũng đã về rồi, phu nhân và hai vị tiểu thư vẫn luôn nhắc đến ngài đấy ạ. Nghe nói tuyết lớn đã phong tỏa mấy con đường ngoài thành, không ít thương nhân bị kẹt lại giữa đường, biết ngài đã xuất phát từ kinh thành, phu nhân lo lắng không yên, đã phái mấy người đi dò la tin tức...”
Nhậm Thời Mẫn khẽ gật đầu với bà ấy, dẫn đầu bước vào phòng chính.
Lý thị đã sớm biết tin Nhậm Thời Mẫn trở về, đã cho người chải đầu, thay một bộ y phục màu sắc tươi tắn hơn, ngồi dựa vào đầu giường. Khi nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, bà liền nhìn chăm chú vào tấm rèm che.
Đợi ba cha con bước vào, Lý thị vội vàng ngồi thẳng dậy, có chút dè dặt nhìn Nhậm Thời Mẫn nói: “Ông, ông đã về rồi.”
Nhậm Thời Mẫn khẽ mỉm cười, gật đầu, sau đó tìm một chiếc ghế gần giường ngồi xuống, ôn hòa nói: “Nghe nói bà bị bệnh, đại phu đã đến xem chưa? Uống thuốc gì rồi?”
Lý thị nghiêm túc trả lời từng câu hỏi.
Hai vợ chồng một hỏi một đáp, Nhậm Thời Mẫn giống như đang làm việc theo lệ thường, tuy chu đáo nhưng cũng lạnh nhạt. Lý thị thì mỗi câu trả lời đều cẩn thận từng chút, sợ dùng sai từ nào.
Đợi Nhậm Thời Mẫn hỏi xong, hai vợ chồng không còn gì để nói. Một người cúi đầu uống trà, người kia nhìn hai tay đan vào nhau ngẩn ngơ.
Chu ma ma đứng bên cạnh sốt ruột, liên tục nháy mắt với Lý thị.
Lý thị thấy vậy, cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm chủ động tìm đề tài.
“Ta trước đó nghe nói phải vài ngày nữa ông mới đến, không ngờ hôm nay đã về rồi.”
Chu ma ma không khỏi âm thầm ôm trán, thầm nghĩ: Câu này nghe sao giống như không muốn người ta về sớm vậy?
May mà Nhậm Thời Mẫn cũng không để ý, đặt chén trà xuống gật đầu nói: “Vừa hay gặp người Hàn gia, bọn họ đông người, mở đường cũng thuận tiện.”
Lý thị ấp úng nói: “Ồ, Hàn gia à.”
Hàn gia mới chuyển đến Bạch Hạc trấn, Lý thị trước đây rất ít khi ra ngoài giao thiệp, lại ở thôn trang một năm, vì vậy mà không có ấn tượng gì, câu chuyện liền không thể tiếp tục được.
Chu ma ma vội vàng nói: “Vậy thì phải chuẩn bị một phần lễ đến Hàn gia để cảm tạ mới được.”
Lý thị cũng lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, Chu ma ma...”
Nhậm Thời Mẫn hơi nhíu mày, dường như có chút không vui cắt ngang lời Lý thị: “Chuyện này bà không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị lễ rồi.”
Nhậm Thời Mẫn nhớ đến chuyện lúc trước Nhậm lão thái thái nói việc ông tặng tranh của mình cho người khác là đồ chơi trẻ con. Lúc đó trong lòng ông tuy rất không vui, nhưng vì Nhậm lão thái thái là trưởng bối nên không tiện phản bác.
Lý thị ngẩn người, có chút bối rối nhìn về phía Chu ma ma.
Chu ma ma đang định mở miệng nói gì đó, thì Nhậm Dao Kỳ là người hiểu rất rõ Nhậm Thời Mẫn, lại mỉm cười chen vào: “Phụ thân đã chuẩn bị thứ tốt gì cho người ta vậy, có thể nói cho chúng con nghe được không?”
Sắc mặt Nhậm Thời Mẫn dịu lại, nói với Nhậm Dao Kỳ: “Hàn công tử nhìn trúng một bức thư họa ở chỗ ta, lúc sắp đi ta đã bảo tiểu tư mang bức họa đó tặng cho hắn.”
Nhậm Dao Kỳ chớp mắt: “Con đoán bức thư họa mà vị Hàn công tử kia nhìn trúng nhất định là họa tác của phụ thân!”
Trong lòng Nhậm Thời Mẫn vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Ồ? Sao con biết?”
Nhậm Dao Kỳ nghiêm túc nói: “Hắn đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy, nếu tùy tiện chọn một bức thư họa nào khác của người khác thì chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?”
Nhậm Thời Mẫn cười ha hả, tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được niềm vui sướng từ tận đáy lòng của ông.
Lý thị nhìn thấy dáng vẻ của hai cha con cũng vui vẻ theo, Nhậm Dao Hoa lại chỉ cúi đầu nghịch chiếc vòng mã não trên cổ tay, dường như không để tâm.
“Vị Hàn công tử này cũng là người tao nhã. Nếu Hàn gia có tiểu thư, có thể cho tam tiểu thư và ngũ tiểu thư chúng ta qua lại.” Chu ma ma nhân lúc Nhậm Thời Mẫn đang vui vẻ liền nịnh nọt, thực chất là đang thăm dò tình hình của Hàn gia.