Không bao lâu.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi vào cửa sơn cốc, trước cửa sơn cốc là núi non hoang dã liên miên không dứt, phong cảnh hợp lòng người, đẹp như bức hoạ cuộn tròn, nhưng tạm thời không nhìn thấy bóng dáng các tông môn lớn.
Biển người tấp nập, tất cả đều chen chúc ở chỗ này.
Dịch Tiểu Phong dừng lại, giống như những người khác, kiên nhẫn chờ đợi Đại hội Tiên môn mở ra.
Không bao lâu.
“Tuyển thủ Tiết Địch bị đào thải!”
Một âm thanh nhắc nhở từ hệ thống vang lên, Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Nhìn dáng vẻ là có người sờ tới hộp độc của hắn rồi.
Ngay sau đó, lại có âm thanh tuyển thủ bị đào thải vang lên.
Người thứ hai.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
Liên tiếp không ngừng có người đào thải, khiến cho các tuyển thủ đều có chút hoảng loạn.
Đại hội Tiên môn còn không có bắt đầu, như thế nào có nhiều người bị đào thải như vậy?
Đại khái sau khi có tám người bị đào thải, hệ thống kết thúc nhắc nhở.
Rất hiển nhiên, những tuyển thủ đó đều phát hiện cái hộp không thích hợp.
Dịch Tiểu Phong cười thầm.
Cho các ngươi đoạt!
Lập tức âm chết tám người, cũng không tệ lắm.
Các tuyển thủ nghị luận sôi nổi, đều đang thảo luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Tiểu Phong nhìn chung quanh, muốn nhớ kỹ gương mặt từng người.
Nhưng một ngàn vị tuyển thủ, thật sự là quá khó khăn.
Muốn nhớ kỹ toàn bộ không dễ dàng.
Ầm ầm ầm ——
Mặt đất chấn động, núi cũng theo đó rung động.
Mặt cỏ ngoài cửa sơn cốc vỡ ra, một cửa đá thật lớn trồi lên, bùn đất trộn cỏ rơi tán loạn.
Tòa cửa đá này rộng chừng hai trượng, cao năm trượng, nguy nga chót vót, trên cửa đá điêu khắc các hình dã thú, còn có từng khối tinh thạch màu sắc khác nhau.
Hai tiếng xé gió truyền đến.
Chỉ thấy hai vị tu sĩ áo bào trắng ngự kiếm bay tới.
Bọn họ dừng ở phía trên cửa đá, giơ tay vỗ về phía cửa đá, linh lực theo lòng bàn tay trào ra, vô hình hóa hữu hình, dẫn tới cửa đá rung động, tất cả tinh thạch trên cửa đá đều sáng lên.
Ong ——
Một luồng ánh sáng mạnh phát ra, ngay sau đó, cửa đá biến thành một tòa cửa ánh sáng.
“Đây là cửa truyền tống, bên trong đó là Đại hội Tiên môn, mọi người lần lượt tiến vào.”
Trong đó một vị tu sĩ áo bào trắng mở miệng nói, thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai mỗi một người.
Nghe vậy, các tuyển thủ bắt đầu thật cẩn thận tiến vào cửa truyền tống.
Dịch Tiểu Phong cùng Dương Ngự đi theo đám người.
Hai người đều rất chờ mong.
“Dịch Tiểu Phong! Ngươi hố người!”
Phía sau truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu, nhưng bị âm thanh ồn ào của đám người ngăn trở.
Dịch Tiểu Phong nhạy bén nghe được.
Hắn quay đầu lại nhìn lại.
Trên sườn núi cách vài trăm thước, mười mấy tên tuyển thủ đang chạy tới, một đám mang bộ mặt phẫn nộ.
Dịch Tiểu Phong cười cười, không nói gì.
Rất mau, hắn cũng tiến vào bên trong cánh cửa truyền tống.
Ánh sáng loé lên, lại mở mắt, Dịch Tiểu Phong đi vào dưới chân một tòa núi cao nguy nga, phía trước là rừng cây rậm rạp, từng nhánh đường lên núi hướng phía trên hoàn toàn đi vào trong rừng cây.
Dịch Tiểu Phong một bên nhìn xung quanh, một bên di chuyển, không chặn đường người phía sau.
Dương Ngự theo sát sau đó.
“Thật là đồ sộ.” Dương Ngự cảm thán nói.
Núi trước mắt cao cao ngất trong mây, mây mù lượn lờ, có loại cảm giác tiên sơn mờ ảo.
Bên cạnh ngọn núi vẫn là núi và rừng, dưới sương mù bàng bạc che đậy như ẩn như hiện, giống như đang cất giấu lão thần tiên.
“Dịch Tiểu Phong.”
Tần Cầm Tuyết bỗng nhiên đi tới, cười hướng Dịch Tiểu Phong chào hỏi.
Dịch Tiểu Phong gật gật đầu, nhiệt tình hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Tần Cầm Tuyết không có chú ý tới thái độ của hắn biến hóa, trả lời: “Chờ mong, cũng rất thấp thỏm.”
Dương Ngự cười hỏi: “Bằng không lúc này ba người chúng ta liên thủ đi, chúng ta chính là tổ người cũ thật sự.”
“Được!” Dịch Tiểu Phong đáp.
Tần Cầm Tuyết rốt cuộc nhận thấy được không thích hợp.
Dịch Tiểu Phong đối với các nàng thân cận hơn so trước kia rất nhiều, không có cảm giác xa cách.
Đây là vì sao?
Lúc trước Dịch Tiểu Phong tuy rằng sẽ bảo trì lễ phép, nhưng khi giao tiếp cùng người khác cũng có cảm giác xa cách.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới sự khó hiểu trong mắt nàng, cũng không có giải thích.
Không có biện pháp.
Lúc này có bốn thế lực lớn đang truy nã hắn, hắn phải nghĩ biện pháp mượn sức, mượn chút giúp đỡ.
“Không thành vấn đề.” Tần Cầm Tuyết đáp ứng.
Trong giai đoạn hai tiết mục, nàng thu hoạch vẫn không tính là nhiều, có thể cọ một chút cơ duyên của Dịch Tiểu Phong tóm lại cũng tốt.
Ba người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi cửa truyền tống, đứng ở chân núi.
Đại khái qua hơn mười phút, tất cả mọi người đều đi ra.
“Đây là Tụ tiên sơn, bốn phía chân núi đều có Truyền Tống Trận, mọi người đều là chi sĩ đến từ các nơi của Đại Càn châu để cầu đạo, tu tiên vấn đạo vốn là việc không dễ, con đường này sẽ có từng đạo từng đạo cánh cửa, đường lên núi là một trong những cánh cửa các ngươi sẽ gặp phải.”
Một thanh âm mênh mông từ trên đỉnh núi truyền xuống tới, thanh âm to lớn vang dội, làm người nghe nổi lòng tôn kính.
“Từ chân núi đến đỉnh núi, vô luận phát sinh cái gì, chúng ta sẽ không nhúng tay, chỉ có lên đỉnh, mới có tư cách đối mặt với các môn phái tu chân ở Đại Càn châu, chuyện cũ năm xưa, ân oán gút mắt, đều có thể giải quyết trên đường lên núi, lên núi đi, trong ba canh giờ chưa thành công lên đỉnh, trực tiếp thất bại.”
Mọi người ồ lên.
Không nghĩ tới trước Đại hội Tiên môn còn có khảo hạch như vậy.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hắn đoán được ý của môn phái.
Trừ giải quyết ân oán, thuận tiện phân biệt chính ma.
Lập tức liền có không ít người theo đường núi tiến vào rừng cây, bắt đầu lên núi.
Dịch Tiểu Phong cũng chuẩn bị nhích người.
“Dịch Tiểu Phong! Đứng lại!”
Có người bỗng nhiên hô, Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử hắc y rút kiếm hướng về hắn đi tới.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Có người tìm đánh?
Hắn không nói hai lời, trực tiếp rút xích vân kiếm, kiếm chỉ đối phương, khinh miệt cười nói: “Ngươi có ân oán với ta?”
Nam tử không sợ ngược lại tươi cười, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là có! Hơn nữa không chỉ là ta!”