……
Trong đường nhỏ.
Đơn Thiên Ca đứng trước thi thể Kiều Thiết Quyền, hắn nhíu mày hừ lạnh nói: “Phế vật, chết rồi cũng tốt, miễn cho cả ngày hỏi đông hỏi tây.”
Ở sau lưng Đơn Thiên Ca còn có một nam tử mặc đồ đen thân hình nhìn qua gầy ốm, khuôn mặt như bị đao gọt, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
“Thiếu chủ, hiện tại tình thế càng thêm hỗn loạn, các môn các phái đều phái cao thủ tới, Bắc Nguỵ hoàng thất cũng đối chúng ta ôm nghi ngờ, chỉ sợ…” Hắc y nam tử trầm giọng nói.
Đơn Thiên Ca liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào? Lệ Xà, ngươi sợ?”
Trừ hai người bọn họ, các đệ tử tuần tra đều ở nơi xa, cho nên nghe không được bọn họ đối thoại.
“Ta sợ chúng ta trở thành vật hi sinh của hắn, chủ nhân đã chết, nếu là chúng ta lôi kéo Trác Dạ bảo chôn cùng, cuối cùng thành toàn hắn, hắn lại tiêu dao tự tại, nhưng đáng giá sao?” Lệ Xà trả lời nói.
“Hắn” trong lời nói tự nhiên là ám chỉ vị lão ma thần bí kia.
Đơn Thiên Ca nhíu mày.
Hắn thật ra cũng có băn khoăn như vậy.
……
Một chỗ gác mái.
Dịch Tiểu Phong đả tọa ở trên ghế nghỉ ngơi.
Cách lúc Kiều Thiết Quyền tử vong đã qua gần hai canh giờ, hắn ở trong bảo di chuyển khắp nơi, có chút mệt mỏi.
Loảng xoảng ——
Cửa sổ bỗng nhiên bị đẩy ra, Dịch Tiểu Phong cả kinh trợn mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một người áo vải đứng ở phía trước cửa sổ, vừa thấy hắn, Dịch Tiểu Phong liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu!
Còn tốt!
Bạch Hồng Tiêu bước nhanh đi đến trước bàn, đem trường kiếm trên bàn cầm lấy.
Chỉ thấy hắn dùng tay trái vung hướng mũi kiếm, mũi kiếm nhanh chóng thành màu đen.
Dịch Tiểu Phong trừng lớn đôi mắt.
“Hừ, cho ngươi làm xằng bậy, nếu không có ta ở trên thân kiếm thi triển cấm chế, ngươi đã sớm bị nguyền rủa!” Bạch Hồng Tiêu hừ lạnh nói.
Dịch Tiểu Phong xấu hổ, trong lòng nghĩ mà sợ.
Thì ra là thế.
Hắn hắc hắc cười nói: “Đa tạ Kiếm thánh tiền bối, ý tốt của ngài thật làm ta cảm động, ngài có phải hay không muốn nhận ta làm đồ đệ?”
“Nếu thật là như thế, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ ngài, định đem một thân tuyệt học của ngài thông hiểu đạo lí, làm thanh danh Kiếm thánh ngài đi đến đỉnh cao!”
------
Đối mặt với Dịch Tiểu Phong da mặt dày thuận cây trèo lên trên, Bạch Hồng Tiêu thực câm nín.
Người này thật sự là…
Không biết xấu hổ!
“Ngươi có thể sống rời đi Trác Dạ bảo rồi nói sau!” Bạch Hồng Tiêu tức giận nói.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Lấy thực lực của ngài nhất định có thể chiến thắng lão ma kia, đúng rồi, lão ma rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
Hắn vẫn luôn rất tò mò thân phận lão ma.
Bạch Hồng Tiêu buông trường kiếm, sau đó ngồi xuống.
“Lão ma này hẳn là Đồ Tâm lão tổ, mấy trăm năm trước bị tông chủ Thiên Kiếm thánh tông tru diệt thân thể, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhưng hắn vẫn may mắn sống sót, không nghĩ tới thế mà trốn đến Trác Dạ bảo.” Bạch Hồng Tiêu thở dài nói.
Hắn đang hối hận.
Năm đó như thế nào không có phát hiện điểm này.
Hiện tại xem ra, Thất Sắc Lưu Ly thụ chính là vật của Đồ Tâm lão tổ.
“Ngài hiện tại đối phó hắn, một chút phần thắng đều không có?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Lần này trung tâm kịch bản phỏng chừng chính là cuộc chiến giữa Kiếm thánh cùng Đồ Tâm lão tổ.
Bạch Hồng Tiêu lắc đầu nói: “Hắn có trò nguyền rủa quá tà môn, vẫn luôn tiêu hao linh lực của ta, nếu rời đi Trác Dạ bảo, thật ra có thể tiêu trừ nguyền rủa, nhưng cần thời gian, một khi ta rời đi, nói không chừng Đồ Tâm lão tổ đã đột phá thành công, tàn sát Trác Dạ bảo, lại bỏ trốn mất dạng, cho nên ta không thể rời đi.”
Như vậy xác thật khó làm.
Dựa theo thời gian kịch bản suy đoán, nhiều nhất ba ngày, khả năng hai ngày, Đồ Tâm lão tổ liền sẽ xuất quan, làm loạn Trác Dạ bảo.
Dịch Tiểu Phong vuốt cằm, suy tư nói: “Một khi đã như vậy, ngài có thể tìm viện binh từ Thiên Kiếm thánh tông sao?”
Bạch Hồng Tiêu trầm mặc.
Qua vài giây, hắn mới mở miệng nói: “Ta là được Thiên Kiếm thánh tông mời đến, ta lại đi mời Thiên Kiếm thánh tông?”
Ách…
Có chút đạo lý!
Dịch Tiểu Phong không còn lời gì để nói.
Dù gì Bạch Hồng Tiêu là Kiếm thánh, nếu cả hắn cũng dẹp không xong, vậy mất mặt biết bao?
“Còn có một việc, Thiên Kiếm thánh tông ngoại môn chấp sự Cừu Tu Công ở trong phủ của Đơn Thiên Ca, cần thần binh lợi khí mới có thể chặt đứt xích trên người hắn, hoặc là từ trên người Đơn Thiên Ca lấy được chìa khóa.” Dịch Tiểu Phong phảng phất nhớ tới cái gì, nhắc nhở.
Nếu là Bạch Hồng Tiêu có thể ra tay, vậy không thể tốt hơn.
Hắn là có thể hưởng không một kiện pháp khí.
Đắc ý!
“Ta biết.” Bạch Hồng Tiêu trả lời nói.
Dịch Tiểu Phong ngẩn người, hỏi: “Nếu ngài biết, vì sao không cứu?”
Bạch Hồng Tiêu ý vị thâm trường nói: “Ngươi nói chuyện với hắn, ta đều nghe được tất cả.”
Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong tức khắc xấu hổ.
Ta sát.
Người này có đam mê làm người ta càng nghĩ càng thấy ớn!
“Ta sở dĩ không cứu hắn, là bởi vì hắn có vấn đề, hắn là bẫy rập, chuyên môn dùng để dụ dỗ ta hiện thân, ở trên người hắn có một sợi hồn phách của Đồ Tâm lão tổ.” Bạch Hồng Tiêu giải thích nói.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Chỗ ta, thanh kiếm này sẽ không có vấn đề đi?”
Hắn móc ra Xích Vân kiếm, cho Bạch Hồng Tiêu kiểm tra.
“Không có việc gì, nếu là ở trên pháp khí động tay chân, khi ngươi nhận chủ liền sẽ nhận thấy được, sẽ rút dây động rừng, bọn họ là không có khả năng ngớ ngẩn như vậy.”
Nghe được Bạch Hồng Tiêu trả lời, Dịch Tiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt!
Pháp khí không có việc gì liền tốt!
“Căn cứ ta điều tra, trừ Trác Dạ bảo, lần này trong đám khách tiến đến chúc mừng cũng có không ít người là nanh vuốt của Đồ Tâm lão tổ, ngươi phải cẩn thận chút, không nên dễ tin người khác.”
Bạch Hồng Tiêu nghiêm túc nói, khi nói chuyện, hắn vuốt mũi Xích Vân kiếm.
Mày Dịch Tiểu Phong lần nữa nhăn lại.
Chẳng lẽ có tuyển thủ thật ra là thủ hạ của Đồ Tâm lão tổ?
Ma đạo trận doanh khả năng đều là làm việc cho Đồ Tâm lão tổ?
Rất có khả năng!
Phía trước ở Thuần Dương thành, liền có tuyển thủ là đệ tử Huyết Chưởng môn.