Bọn người áo đen chạy nhanh nhất thả người nhảy lên, đao chém về phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong nhanh chóng né tránh, khi người áo đen rơi xuống đất, hắn theo sát vung kiếm chém tới, bổ về phía cổ họng người áo đen.
Tên áo đen giơ tay, phá mở cánh tay Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong thuận thế lui ra phía sau, người áo đen không có bỏ qua, đồng thời còn có một tên áo đen tiến đến hỗ trợ đối phó Dịch Tiểu Phong.
Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết bị một người áo đen dây dưa.
“Các ngươi là ai? Giết chúng ta làm gì?”
Từ Lãng một bên tránh né, một bên gấp rút hỏi.
Hắn phản ứng rất mau, linh hoạt tránh thoát từng chiêu.
“Các ngươi điều tra sự tình các ngươi không nên biết, phải chết!”
Một người áo đen trầm giọng nói, không tính nói nhiều, bảy người đánh thành một đống, mười phần hỗn loạn.
Bị hai người vây công, Dịch Tiểu Phong biểu hiện chật vật nhất, cũng may hắn kịp thời điều động linh lực trong cơ thể, tính linh hoạt của thân thể nháy mắt tăng lên.
Dịch Tiểu Phong bắt đầu dựa theo kiếm chiêu Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết đối địch.
Trước đó từng có kinh nghiệm chiến đấu, hai gã người áo đen này so với Đường thành chủ, vẫn là yếu hơn không ít.
Hưu! Hưu! Hưu…
Tốc độ vung kiếm của Dịch Tiểu Phong càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng thêm lưu loát, bắt đầu phản áp chế hai người áo đen.
Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết trong quá trình tránh né không ngừng tách xa ra khỏi Dịch Tiểu Phong.
Hoắc!
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, dừng ở cạnh Dịch Tiểu Phong.
Rõ ràng là người áo rơm!
Hắn nâng đao, ánh đao lóng lánh.
Phốc thứ! Phốc thứ!
Hai gã áo đen còn vẫn duy trì tư thế vung đao, đầu người bay lên.
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Còn chưa chờ hắn phản ứng lại, người áo rơm bắt lấy bờ vai của hắn, bay lên không mà đi.
Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết trừng lớn đôi mắt.
Hai gã người áo đen đối phó bọn họ bị dọa, xoay người bỏ chạy.
Không trung.
Dịch Tiểu Phong không thể động đậy, rõ ràng chỉ là bả vai bị bắt lấy, hắn có loại cảm giác lưng đeo gông xiềng.
Hắn quay đầu nhìn về phía người áo rơm, nhìn gần…
Gương mặt mày…
Không phải Bạch Hồng Tiêu, lại là ai?
“Tiền bối, sự tình lần trước thật ra…” Dịch Tiểu Phong căng da đầu nói.
“Ta không giết ngươi, ngươi gặp nguy hiểm, ta đang cứu ngươi.”
Người áo rơm trả lời hắn, thanh âm khàn khàn.
---
“Cứu ta? Ai muốn giết ta?”
Dịch Tiểu Phong đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó hỏi.
Trong lòng hắn kinh hỉ.
Bạch Hồng Tiêu thế mà không có mang thù!
Cũng đúng nha.
Thuần Dương đan vốn dĩ chính là của nhà Vương Yên Nhiên, cũng không tính là hắn lừa Bạch Hồng Tiêu.
“Ngươi thân mang Thuần Dương linh lực, chính là thích hợp nuôi nấng Thất Sắc Lưu Ly thụ.” Người áo rơm trả lời.
Nuôi nấng Thất Sắc Lưu Ly thụ?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Khán giả cũng bắt đầu thảo luận kịch liệt.
“Xem ra Lưu Ly thụ có điều cổ quái!”
“Người này rốt cuộc là ai? Vừa rồi đao khí thật là lợi hại, những tên áo đen kia hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.”
“Đúng vậy, những tu sĩ Luyện Khí cảnh phần lớn không khác võ hiệp võ giả lắm, người áo rơm này rất có phong thái cường đại như Kiếm thánh, Vệ Khấp Tâm nha!”
“Bên cạnh có người sờ tới Thất Sắc Lưu Ly thụ chỗ Hắc động, ở sau núi, hắn còn không có đi vào đã bị giết.”
“Tuyển thủ tà đạo, ma đạo đã bắt đầu hành động, Trác Dạ bảo muốn nổi lên gió tanh mưa máu.”
……
Dịch Tiểu Phong bị người người áo rơm bắt lấy xuyên qua mái hiên phía trên.
Mượn cơ hội này, hắn ngắm phong cảnh Trác Dạ bảo.
Từ chân núi đến trên đỉnh núi vờn quanh từng mảnh lầu, cao thấp trập trùng, u ám, có loại cảm giác thê mỹ làm người ta cảm thấy áp lực.
Rất nhanh.
Hai người dừng ở một đình viện.
Người áo rơm buông tay, Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cũng may hắn phản ứng nhanh, kịp thời ổn định, nếu không liền ăn đau rồi.
Dịch Tiểu Phong nhìn sơ đình viện, mặt đất trải không ít lá rụng, vách tường kín kẽ nứt, nhánh cây đầy mặt tường, rất lâu không có người xử lý.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng.
Ở một bức tường lập lòe ánh sáng hồng.
Cơ duyên!
Dịch Tiểu Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người người áo rơm, hỏi: “Kế tiếp cần ta làm cái gì?”
Người áo rơm dựa vào cột, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng giả bộ, ngươi đã nhận ra ta.”
Dịch Tiểu Phong tức khắc xấu hổ.
“Khụ khụ, lúc trước…” Dịch Tiểu Phong căng da đầu giải thích.
“Không sao, Vương Yên Nhiên lại không có làm ác, nàng mang ma huyết, cũng không phải nàng có thể quyết định, ta tuy rằng thống hận ma tu, nhưng còn chưa tới mức lạm sát kẻ vô tội.” Người áo rơm bình tĩnh nói, thanh âm như cũ khàn khàn.
Khán giả vừa nghe, tức khắc nổ tung.
Lời này……
Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu!
Kiếm thánh thế mà tới!
“Đa tạ tiền bối thông cảm, Vương cô nương đã cứu ta, ta không thể không cứu nàng.” Dịch Tiểu Phong ôm quyền nói.
Người áo rơm lắc lắc đầu, nói: “Trác Dạ bảo bị nguyền rủa, ngươi cũng nghe nói qua đi?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, phân tích nói: “Hẳn là thủ thuật che mắt, hù dọa người, có thể là độc dược nào đó.”
“Sai, xác thật là nguyền rủa.”
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Thật là có nguyền rủa?
Người áo rơm nâng tay phải lên, lộ ra lòng bàn tay, chỉ thấy lòng bàn tay hắn biến thành màu đen, nhưng không có đen như Tằng Thụ.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, hỏi: “Ngài bị nguyền rủa khi nào?”
Người người áo rơm nói: “Tối hôm qua, lúc bảo chủ Trác Dạ bảo chết, bởi vì nguyền rủa này, ta phân tâm, cho nên mới làm hung thủ thuận lợi giết chết bảo chủ.”
“Ngài có thể lộ ra một chút, ngài vì sao tới nơi này chứ?”
“Hai trăm năm trước, bảo chủ sáng lập Trác Dạ bảo này từng mời ta tới làm khách, ta thấy Thất Sắc Lưu Ly thụ kia không phải là thánh vật, cần nuôi bằng máu người, thậm chí sẽ cắn nuốt hồn phách, ta từng khuyên bảo chủ từ bỏ, nhưng hắn không nghe, nhiều năm như vậy qua đi, Trác Dạ bảo làm rất nhiều chuyện tốt, ở Bắc Nguỵ che giấu cực kỹ, ta cũng liền xem nhẹ việc này, thẳng đến mấy ngày gần đây, ta thu được mật thư của Thiên Kiếm thánh tông, nói Trác Dạ bảo làm nhiều việc ác, để ta tiến đến điều tra, dù sao năm đó ta dễ dàng tin Trác Dạ bảo bảo chủ, từng vì hắn hướng tu sĩ trong thiên hạ nói ngọt vài câu, không thể trốn tránh trách nhiệm.”