“Lão nhân gia, gần đây làm sao chỉ có một mình ngươi?” Tần Cầm Tuyết khom lưng hỏi.
Lão thái bà quay đầu nhìn về phía nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“Lão nhân gia, ta hỏi là mọi người như thế nào đều không ở đây?”
“Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“Lão nhân gia, ngươi không nghe được tiếng ta sao?”
“Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“……”
Tần Cầm Tuyết câm nín.
Dịch Tiểu Phong khẽ nhíu mày.
Lời này có phải ám chỉ con nàng gặp chuyện không may?
Tằng Thụ mở miệng nói: “Kiếm một người khác đi.”
Tần Cầm Tuyết thở dài một hơi, đứng dậy đi theo hai người Dịch Tiểu Phong rời đi.
“Ngàn vạn lần không nên đi Hắc động, sẽ mất mạng.” Lão thái bà bỗng nhiên nói.
Ba người Dịch Tiểu Phong cả kinh quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Hắc động?
Tần Cầm Tuyết hỏi: “Hắc động là cái gì? Ở nơi nào?”
Khẳng định không phải là lỗ đen vũ trụ trong lý giải của bọn họ.
Lão thái bà trả lời: “Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
Tần Cầm Tuyết lại lần nữa câm nín.
Nàng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi vài câu.
Nhưng không có được câu trả lời khác.
Dịch Tiểu Phong đột nhiên thấy nơi cửa phía sau lão thái bà lập loè ánh sáng hồng.
Hắn lập tức đi lên.
Chỉ thấy một con dế màu vàng kim ghim ở cột cửa.
Hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo con kim tất suất này xuống, nhét vào đai lưng.
“Như vậy không hay, vàng này là của lão nhân gia…” Tằng Thụ trừng lớn đôi mắt, nhắc nhở nói.
Không phải nói Dịch Tiểu Phong là phú hào sao?
Làm sao để ý tiền tài vàng bạc như vậy?
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Lão nhân gia ở nhà một mình, nếu là để kẻ bắt cóc nhìn thấy, nói không chừng sẽ xúc phạm tới nàng.”
Tằng Thụ dựng một ngón giữa đưa về hắn.
Bình luận cũng xuất hiện hai chữ vô sỉ.
Tằng Thụ cùng Tần Cầm Tuyết không có nghĩ nhiều, chỉ cần không phải bí tịch hoặc là manh mối, bọn họ đều không thèm để ý.
Trên đường rời đi, Dịch Tiểu Phong luôn cân nhắc.
Như thế nào lại có kim tất suất?
Chẳng lẽ Bắc Nguỵ hoàng thất từng tàn sát Trác Dạ bảo?
Không nên!
Nếu thật sự như thế, sự tình khẳng định nháo rất lớn.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy lão bảo chủ chết có khả năng liên quan đến Bắc Nguỵ hoàng thất.
Phía trước có bốn nữ tử đi tới, mỗi người dáng vẻ xinh đẹp, tay mang bảo kiếm, ánh mắt đạm mạc.
Khi đi ngang qua ba người Dịch Tiểu Phong, nữ tử áo xanh cầm đầu bỗng nhiên nâng kiếm, ngăn trở Dịch Tiểu Phong.
“Trước đó có người nói ngươi là con rể của Tố Tâm cung Vệ Khấp Tâm.” Nữ tử áo xanh mở miệng nói.
Tằng Thụ, Tần Cầm Tuyết nhíu mày.
Dịch Tiểu Phong đánh giá các nàng, trong lòng kinh ngạc.
Hắn đầu tiên là lắc đầu nói: “Toàn là nói bậy!”
Trực tiếp như vậy, hắn khẳng định sẽ phủ nhận!
Nữ tử nhíu mày, sau đó thu tay lại, quay đầu rời đi.
“Không thể hiểu được.” Hắn nói thầm, chỉ là hắn ánh mắt đang lập loè.
Dịch Tiểu Phong cố tình không có nhìn các nàng.
Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có một đáp án.
Có lẽ bốn nữ tử này là đệ tử Tố Tâm cung.
Tố Tâm cung nhiều nữ lưu.
Ba người tiếp tục đi tới.
Sau thời gian một nén nhang, bọn họ rốt cuộc lại gặp được một người dân thường.
Đây là một phụ nữ trung niên, đồng dạng ở trước cửa mái hiên chờ đợi.
Vừa thấy ba người Dịch Tiểu Phong, nàng sợ tới mức vội vàng trốn vào phòng, kéo cửa phòng khép chặt.
Tần Cầm Tuyết tiến đến gõ cửa, nói: “Cô nương, đừng lo lắng, chúng ta không phải người xấu, chúng ta muốn điều tra một chút về vụ án của lão bảo chủ, ngươi có thể nói cho chúng ta chuyện trước kia ở Trác Dạ bảo sao?”
Đối với phụ nhân trung niên kêu “cô nương” cũng được sao.
Dịch Tiểu Phong âm thầm phun nhổ.
Trung niên phụ nhân không có trả lời.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về phía mái hiên.
Tằng Thụ tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi giống như có người đang nhìn chúng ta.” Dịch Tiểu Phong trả lời.
Hắn là Luyện Khí cảnh tầng ba, Tằng Thụ, Tần Cầm Tuyết mới Luyện Khí cảnh tầng một, phương diện cảm giác tự nhiên xa xa không bằng Dịch Tiểu Phong.
Tần Cầm Tuyết vừa nghe, cũng quay đầu nhìn lại.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng trung niên phụ nhân kia: “Ba vị, ta khuyên các ngươi nhanh rời đi đi… Lưu lại nơi này sẽ chết… Nhất định sẽ chết… Không ai có thể tránh được nguyền rủa…”
---
“Nguyền rủa? Nguyền rủa gì cơ?” Tần Cầm Tuyết hỏi.
Phụ nữ trung niên ở phía sau cửa trả lời: “Trác Dạ bảo vẫn luôn có nguyền rủa, mỗi khi Thất Sắc Lưu Ly thụ kết quả sẽ chết rất nhiều người, khi lòng bàn tay ngươi biến thành màu đen, liền đại biểu cho nguyền rủa đã bám theo ngươi…”
Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết, Tằng Thụ nghe được hai mặt nhìn nhau.
Kinh dị như vậy?
Dịch Tiểu Phong theo bản năng nhìn lòng bàn tay mình.
Còn tốt.
So nữ nhân còn trắng hơn, không có bị dính nguyền rủa.
“Ta đi, lòng bàn tay của ta như thế nào biến thành màu đen?” Tằng Thụ bỗng nhiên kinh hô.
Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lòng bàn tay phải của hắn đen như màu bút mực, nhìn thấy ghê người.
Đây là thật sự?
Hai người đều bị dọa.
“Ngươi vừa rồi sờ soạng thứ gì sao? Liền tính là nguyền rủa, cũng cần phải tiếp xúc đi!” Tần Cầm Tuyết nhíu mày hỏi.
Nàng không tin có cái gì nguyền rủa, khẳng định là do người làm, nguyền rủa chỉ là một cái ngụy trang.
Sắc mặt Tằng Thụ trắng bệch, hồi ức nói: “Sờ nhiều vật, ta này không phải muốn cẩn thận giống như Dịch Tiểu…… Lý Bạch huynh đệ sao?”
Hắn u oán nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Ta không có sờ khắp nơi, ta chỉ là nhìn khắp nơi.”
Hắn nói chính là sự thật.
Tằng Thụ trầm mặc.
“Các ngươi đi nhanh đi, đừng làm cho ta cũng bị nguyền rủa, người trúng nguyền rủa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa còn chết rất thống khổ, ta khuyên ngươi tự mình kết thúc đi…” Tiếng trung niên phụ nhân lại lần nữa truyền đến.
“Ngươi…” Tằng Thụ tức giận đến cả người phát run.
Cái gì kêu tự mình kết thúc?
Lời này quá đả thương người đi!
“Chúng ta đi trước đi.” Tần Cầm Tuyết mở miệng nói.
Ba người rời đi.
Suốt đường đi, Tằng Thụ thường nhìn lòng bàn tay, lo sợ bất an.
Dịch Tiểu Phong thì nhìn về phía mái hiên hai bên đường, không biết vì sao, hắn luôn có loại cảm giác bị nhìn trộm.
Tuyệt đối có người đang theo dõi bọn họ!